Hiển thị các bài đăng có nhãn xãhội. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn xãhội. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Ba, 29 tháng 5, 2012

Sự thối nát của cái chân què

Chuyện mấy người mẫu, nghệ sĩ công khai phô trương lối sống xa hoa, trụy lạc... đã gây sự phản cảm trong dư luận. Tuy nhiên, từ góc độ lịch sử xã hội và con người Việt Nam, muốn tìm tới một cách lý giải khác về hiện tượng này.
Nhà nghiên cứu Vương Trí Nhàn.
Nhà nghiên cứu Vương Trí Nhàn.
Tưởng cứ che đi là cái dở biến mất

Vừa rồi có chuyện một cô người mẫu trả lời phỏng vấn, công khai nói về lối sống làm gái bao. Ông nghĩ gì về vấn đề này?

Việc họ công khai như thế cũng có cái hay. Bởi vì lâu nay những chuyện đó vẫn có, nhưng chưa được nhìn nhận, nghiên cứu, đánh giá đúng mức. Giống như chuyện "nhà nghỉ" chẳng hạn, đến bây giờ chúng ta vẫn cứ cấm đoán. Với cái dở ta cứ che đi hoặc tự che mắt mình lại coi như không nhìn thấy, tưởng rằng làm như thế là nó không có nữa.
 
Đó là một thứ sĩ diện hão huyền. Nếu biết chấp nhận và nhìn thẳng vào những cái dở có thật, ta sẽ có khả năng phân tích mổ xẻ các hiện tượng xã hội để tìm cách chỉnh sửa, thay đổi.

Ông không lên án lối sống này?

Làm sao không lên án được? Tôi chỉ muốn nói đồng thời với việc lên án những biểu hiện hư hỏng ấy, chúng ta phải hiểu nguyên nhân của nó, việc lên án mới có ý nghĩa.

Những người đó có những điều đáng trách. Nhưng ở họ cũng đáng thương. Họ chỉ là nạn nhân của những sự thác loạn ở bao kẻ khác. Đó là những kẻ bằng những thủ đoạn đen tối, kiếm ra cơ man nào là tiền của và nay khao khát hưởng lạc. Đám người này đang ngày một đông lên và cũng trâng tráo hơn bao giờ hết. Chính họ đã thúc đẩy, lôi cuốn, tác động vào chị em, làm cho họ ngày càng hư hỏng thêm.
 
Sự xuất hiện một đội ngũ hùng hậu những chân dài, gái bao, kỹ nữ... kia chẳng qua chỉ là dấu hiệu sự khủng hoảng của xã hội, là biểu hiện của muôn vàn những hư hỏng khác đang được giấu giếm. Họ đáng trách một thì xã hội đáng trách mười.

Như vậy là đổ lỗi cho xã hội. Ở đây nhiều khi là sự lựa chọn của cá nhân?

Cho tôi lấy ví dụ: Ở khá nhiều cơ quan nhà nước bây giờ, nếu anh không tham gia vào guồng máy xoay sở kiếm chác một cách bất chính, tức là làm phiền người khác, nên thường bị họ cô lập và nếu anh không tự cuốn xéo thì họ cũng sẽ tìm cách tống anh đi để tiện hành động.

Vậy đằng sau những lựa chọn cá nhân, suy cho cùng, bao giờ cũng có lý do xã hội.

Càng cấm họ càng làm

Tôi muốn nói tới việc ta đưa hiện tượng các cô này lên khác nào cổ suý cho lối sống hưởng thụ, trụy lạc? Lớp trẻ sẽ coi đây như là tấm gương để học theo thì sao?

Bạn nghĩ như thế tức là bạn vẫn cho rằng lớp trẻ căn bản là tốt rồi, chuyện này nếu mà ta che đi được thì nó sẽ đỡ. Nhưng theo tôi cuộc sống hằng ngày thiếu gì những chuyện còn hư hỏng hơn thế. Trong đầu óc lớp trẻ con nhà đại gia, chuyện bố mẹ nó có lương thiện hay không, đồng tiền cho nó ăn tiêu kiếm ra bằng cách nào... chúng hiểu hết.
 
Chúng ta đang sống trong cái biển hư hỏng, trụy lạc, mà chuyện mấy cô gái bao kia chỉ là bề nổi. Cho nên đừng cường điệu hóa nó quá mức, đừng tưởng là dẹp yên chuyện này tự khắc cuộc sống trở nên lành mạnh hết.

Dù sao thì vẫn phải cấm những chuyện lên báo mà khoe khoang một cách quá đáng như vậy?

Về lý mà nói thì ai chẳng thấy, là phải cấm, phải phạt. Nhưng vì sao cái hiện tượng này đang ngày một gia tăng và trở nên muôn hình muôn vẻ. Nếu để ý quan sát thì sẽ thấy nhiều lúc con người như muốn thách thức cuộc đời. Càng cấm họ càng làm. Tại sao ư? Vì họ thấy bế tắc quá, bất lực quá mà không có cách gì giải quyết được.
 
"Sau cái thời không biết hy vọng sẽ đến cái thời không biết sợ hãi..." - tôi đã đọc được đâu đó cái nhận xét này và thấy đúng như thế.

Tôi nghĩ, khi đặt ra một lệnh cấm mà ai cũng thừa biết rằng không bao giờ cấm nổi, thì đó chẳng khác gì khuyến khích người ta phạm lỗi thêm?

Như việc phạt mấy cô ăn mặc hở hang đấy. Mới nghe qua thì có vẻ nghiêm. Nhưng rồi cuộc sống có cách vận hành của nó, mọi sự can thiệp nửa vời trước sau sẽ bị vô hiệu hóa. Nói trắng ra là tiền phạt đã có các khách chơi trả, chứ các cô có phải móc túi mình trả đâu. Thậm chí các cô ấy có bị cấm hành nghề nữa thì sẽ có người chạy để giảm án.

Theo ông, nguyên nhân sâu xa của tình trạng này là gì?

Tôi nghĩ, nếu giữa hoàn cảnh mông muội con người phải sống biệt lập trong đói nghèo thì không sao; Một khi đã có sự tiếp xúc với thế giới bên ngoài mà không biết làm ăn bằng người, thì sẽ ngày càng tuyệt vọng và người ta sẽ để cho cuộc sống buông thả lôi đi, sẽ tụt dốc rất nhanh, không có thứ phanh nào hãm nổi.

Trong số các nguyên nhân khiến cho cách sống hưởng thụ ngày một phát triển, nên chú ý thêm là - đất nước ta vừa qua một cuộc chiến tranh khủng khiếp. Nhiều người ra khỏi nó với tâm lý của những người sống sót. Mà khi có cảm tưởng mình là người sống sót, người ta cảm thấy có quyền đòi lại những gì đã mất, quyền được truy lĩnh, quyền làm tất cả mọi thứ để bù lại nỗi gian lao đã phải chịu đựng.

Làm gì cũng được miễn là có tiền nuôi gia đình

Vì những năm chiến tranh ấy, cuộc sống người ta đã đứng bên bờ cái sống với cái chết, đã biết chết rất dễ?

Vì thế nên con người tự cho mình cái quyền làm tất cả để duy trì mạng sống. Người nông dân tự cho phép mình phun thuốc trừ sâu bừa bãi ở các loại rau quả, người buôn bán cho phép mình lưu hành mọi thứ hàng giả... là vì họ thường tự nhủ làm gì cũng được miễn là có tiền nuôi gia đình.
 
Lâu dần cái triết lý đó biến thành thói xấu, biến thành sự coi thường luật pháp, biến thành sự hư hỏng...  Lối sống hưởng thụ chỉ là một khía cạnh của tâm lý hậu chiến

Vậy phải làm sao để thoát ra được?

Theo tôi, cái chính là nhận thức của chúng ta về tình trạng mà xã hội ta đang lâm vào chưa đầy đủ, chưa toàn diện. Nếu nhận thức được đầy đủ, tôi tin là chúng ta sẽ bớt những những lời rao giảng sáo rỗng đi, để mọi người tự nhìn vào mình mà suy nghĩ về cách sống, lối sống.
 
Chứ như hiện nay, con người không hiểu thế nào là sướng là khổ, chỉ thấy có được cái nhà, cái xe... trông có vẻ hơn người bên cạnh... thế là sướng, là hể hả. Không có tiền thì lừa lọc làm bậy để có tiền. Có tiền rồi thì chơi bời, hư hỏng.
 
Một khi sự mất hết chuẩn mực trong xử sự, sự thiếu hài hoà và sáng suốt trong tư duy, sự hỗn loạn và vụ lợi trong quan hệ... đã chi phối số đông như hiện nay thì mọi tai vạ không đến hôm nay sẽ đến ngày mai.

Xin cảm ơn ông về cuộc trò chuyện này!
Sau những thăng trầm lịch sử, nền đạo đức của xã hội ta hiện nay giống như cái chân gãy rồi bó tạm lại, đáng lẽ phải lo chạy chữa nghiêm chỉnh thì lại cứ cố coi là nguyên lành và lờ đi mọi lở loét có thực, thành ra gần như đang có một cuộc tự lừa dối tập thể.
Ngay trong cái chuẩn đạo đức cũ cũng có những cái duy ý chí, tức là mình mong muốn được như thế hơn là có thực. Người mình nhiều khi cứ như người đóng vai ấy, bảo nhau giấy rách cố giữ lấy lề, sự thực là cái lề cũng nát nốt rồi mà ta cứ che đậy, cứ lảng tránh. Một xã hội phi chuẩn và cực kỳ bản năng.
Nhật Minh (thực hiện)
nguồn: http://bee.net.vn/channel/1983/201205/Su-thoi-nat-cua-cai-chan-que-1837231/

Thứ Hai, 5 tháng 12, 2011

‎111206- Công thức làm tỉ phú nhanh chóng

Công thức làm tỉ phú nhanh chóng: Mù màu, bỏ học, chết hụt , mê hack
http://www.tienphong.vn/Quoc-Te/Tu-Lieu/560264/Mu-mau-bo-hoc-suyt-chet-me-hack-tpp.html
báo mạng bị cắt mất tiêu đề- đọc tít của báo in, tôi như được XÚI phải như thế mới có thể làm tỉ phú (trang 9 báo hôm nay-6/12/2011). báo trung ương đó nhe- như vậy có thể túm lại tương lai con em chúng ta ngắn gọn thế này: "phải bỏ học để làm giàu trả nợ cho đất nước"
thêm 1 vụ án xúi tiếp theo http://vtc.vn/394-312641/phong-su-kham-pha/gap-vua-diet-ho-bang-boc-pha.htm


Chủ Nhật, 26 tháng 6, 2011

110627- 1000 tỉ đồng đốt trong bao lâu nhỉ...chúng ta giàu thật

PGS-TS Nguyễn Quang Đạo:

Hà Nội phải phá ba cầu vượt mới xây?

> Hà Nội: Xây thêm 15 cầu vượt bộ hành

TP - Các cầu vượt như Mai Dịch, Ngã Tư Sở và Ngã Tư Vọng trị giá khoảng 5.000 tỷ đồng sắp tới sẽ phải phá bỏ để xây dựng đường trên cao tại các tuyến đường vành đai 2 và 3.

Sau hơn 5 năm sử dụng, những cây cầu triệu đô của Hà Nội sắp phải phá bỏ? 	Ảnh: T.Đảng
Sau hơn 5 năm sử dụng, những cây cầu triệu đô của Hà Nội sắp phải phá bỏ? Ảnh: T.Đảng.
 

Thông tin trên được đưa ra tại hội thảo về “Một số giải pháp xây dựng hệ thống giao thông minh tại Việt Nam”, được tổ chức vào cuối tuần qua ở Hà Nội. Tại hội thảo, các chuyên gia giao thông và xây dựng cho rằng, nếu xây dựng đường trên cao dọc tuyến vành đai 2 và 3 thì 3 cầu vượt Mai Dịch, Ngã Tư Sở và Ngã Tư Vọng sẽ phải phá bỏ.

Theo các chuyên gia, cả ba cầu trên vừa được xây dựng và đưa vào sử dụng cách đây khoảng 5 năm. Tổng kinh phí đầu tư xây 3 cây cầu này gần 5.000 tỷ đồng.

PGS. TS Nguyễn Quang Đạo, trường Đại học Xây dựng Hà Nội cho biết, hiện dọc tuyến đường vành đai 2 và vành đai 3 đang có 3 cầu vượt. Cả ba cầu vượt này đều được bố trí tại các nút giao thông trọng điểm của Thủ đô như Ngã Tư Sở, Ngã Tư Vọng (vành đai 2), nút giao thông Mai Dịch (vành đai 3), vì vậy nếu xây đường trên cao thì nhất thiết phải phá bỏ các cây cầu này.

“Tuy nhiên cũng còn một số giải pháp như kết nối trực tiếp hoặc đi vượt các cầu, nhưng cả hai giải pháp này rất tốn kém và không mang lại hiệu quả giao thông cao”, ông Nguyễn Quang Đạo nhấn mạnh.

Theo Kế hoạch phát triển giao thông vận tải Thủ đô 2011 – 2015 vừa được Sở GTVT trình UBND TP Hà Nội, từ nay đến 2015, Hà Nội sẽ xây dựng 6 tuyến đường trên cao trên các tuyến vành đai và một số trục đô thị trung tâm.

Cụ thể, đường vành đai 3 đoạn từ cầu Thăng Long – Mai Dịch và đoạn Mai Dịch – Linh Đàm (hiện Ban quản lý dự án Thăng Long, Bộ GTVT đang triển khai); đường vành đai 2 đoạn Vĩnh Tuy – Ngã Tư Vọng và đoạn Ngã Tư Vọng – Cầu Giấy; trục giao thông Kim Giang – Lê Trọng Tấn – Ga Gà Nội (làm đường trên cao từ đường vành đai 2 đến vành đai 3,5); trục Phú Đô – Xuân La (làm đường trên cao từ vành đai 2 đến đại lộ Thăng Long). Tổng kinh phí đầu tư cho các tuyến đường này khoảng 50.000 tỷ đồng.

Trọng Đảng

nguồn: http://www.tienphong.vn/Thoi-Su/542733/Ha-Noi-phai-pha-ba-cau-vuot-moi-xay.html

và đây là 1 số ý kiến của đọc giả:

sai đâu sửa đó
Sai đâu sửa đó.
Sửa đó sai đâu?
Sửa đâu sai đó!
Sai đó sửa đâu?
lê sơn
Cần quy hoạch hoàn chỉnh
Chắc có lẽ khi làm xong đường trên cao thì tại 2 điểm Khuất Duy Tiến - Nguyễn Trãi và Trường Chinh - Nguyễn Trãi - Láng....lại phải phá vì có dự án đường tàu điện ngầm đi qua 2 nơi này, Vậy TP Hà Nội đã tính chưa
Tại đường Giải Phòng cũng vậy, đường tàu điện từ Ga Hà Nội đi Văn Điển sẽ đi như thế nào.
Do Van CHinh
Phát biểu chẳng có cơ sở
Theo tôi ông Nguyễn Quang Đạo chỉ là một nhà giáo, cũng như bao người trí thức khác, ý của Ông ta đưa ra chẳng có cơ sở gì, và thiếu tính khắc phục. Mọi người hãy tập trung đưa ra các giải pháp hiệu quả nhất thay vào đó là tư tưởng phá bỏ.
Lê Ngọc Hải
Ý kiến quá hay!!!!!!!
Đúng là rất hay, phải tiết kiệm chi phí cho dự án mới nên phải phá dự án cũ,công nhân sẽ có nhiều việc làm,tiền được tiêu nhiều hơn để kích cầu....hoan hô.
An Tuan Phan
Ảo tưởng
Dự án vành đai I đoạn Trần Khát Chân đến Nguyễn Khoái đã lập 20 năm mà chưa thực hiện được mà đến giờ không có thời hạn cho dự án. Không biết chúng ta cứ vẽ voi đến bao giờ. Qui hoạch giao thông là rất quan trọng nhưng đến bây giờ chưa có giải pháp mang tính khoa học cao thì không phát biểu như thế được.
trần Văn Hạnh
Suy nghĩ chín chắn !
Mong các nhà chuyên môn, các nhà quy hoạch, và các nhà quản lý suy nghĩ chín chắn để có một giải pháp tối ưu nhất, tiết kiệm được tiền cho nhà nước. Đừng để dự án chồng dự án, cái mới phá cái cũ. Năm nghìn tỷ chứ không phải năm trăm triệu đâu, con số khổng lồ đấy ạ. Với con số này đủ xây hàng trăm trường học cho các em vùng sâu, vùng xa !
tuấn
Chính sách phát triển không hợp lý có vấn đề
Không nên phá đi, hoàn toàn có thể kết nối hoặc làm hầm chui. Nếu phá đi điều này thể hiện tính quy hoạch giao thông của chúng ta không nhất quán, lúc thế này lúc thế khác. Ví dụ khi chúng ta hoàn thành các dự án phát triển giao thông vận tải thủ đô rồi mà vẫn bị ùn tắc giao thông, không nhẽ lại đập đi xây lại rộng hơn to hơn?
Nguyễn Minh
Phát biểu thiếu trách nhiệm đối với xã hội
Các nút giao thông nội đô hoàn toàn có thể làm cầu vượt 2, 3 tầng hoặc hầm chui, chẳng hạn tại ngà tư sở và Ngã tư Vọng thì làm hầm chui như hầm Kim liên, là chuyện khá đơn giản hiện nay, không nên nghĩ đến chuyện cứ phải đập đi rồi mới làm lại được.
Thành Trung

Thứ Tư, 25 tháng 5, 2011

110525- Hầm chui đại lộ Thăng Long ngập do thiếu cống thoát nước

Theo chủ đầu tư đại lộ Thăng Long (Hà Nội), thiết kế
thoát nước của hầm chui và đường gom trên đại lộ Thăng Long vẫn chưa
thực hiện do có thay đổi mặt bằng thi công.
>Hầm chui đại lộ Thăng Long thành 'sông'

Theo báo cáo của Ban quản lý dự án đầu tư xây dựng mở rộng đường Láng - Hòa Lạc (Vinaconex), đại diện nhà thầu, những trận mưa mấy ngày qua làm ngập cầu chui dân sinh số 2 tới 50-60 cm do nước từ cánh đồng tràn vào.

Tại đường dân sinh dưới các cầu số 3, 5, 6 và cầu km9+656, cứ có mưa là ngập úng tới 80-90 cm. Nguyên nhân là hệ thống thoát nước giữa đường cao tốc và đường gom chưa có thiết kế, trong khi địa hình khu vực khá thấp.

Tại hầm chui km22 +189, mưa làm ngập úng 20-30 cm.
Theo Ban quản lý, hệ thống thoát nước đã thi công theo đúng thiết kế song do cửa cống phía hạ lưu bị chặn nên nước không thoát được.

Theo kiến nghị của đơn vị nhà thầu, Ban quản lý dự án Thăng Long, đại diện chủ đầu tư, cần khẩn trương cung cấp hồ sơ thiết
kế hệ thống thoát nước giữa cao tốc và đường gom để các nhà thầu thi
công trước mùa mưa bão đến.





Hầm chui ngập nước tới 40-50cm khiến người dân đi lại khó khăn. Ảnh: Bá Đô.

Trao đổi với báo chí, ông Lê Đắc Tuấn, Giám đốc Ban điều hành dự án mở rộng đường Láng - Hòa Lạc (Ban quản lý dự án Thăng Long), đại diện chủ đầu tư, cho biết mặc dù đại lộ Thăng Long đã được thông xe để giải quyết giao thông, song đến nay một số hạng mục như điện chiếu sáng, cây xanh, cầu vượt, nút giao Hòa Lạc vẫn chưa hoàn tất.

Theo quy hoạch, đường thoát nước của hệ thống hầm chui và phần cao tốc với đường gom được bố trí ở dải phân cách giữa.
Song trong qua trình thi công, dải phân cách này bị đổ trộm phế thải tràn lan. Nếu thi công theo thiết kế thì phải đào bốc lượng đất đá rất lớn, trong khi chi phí và các phần công việc được phê duyệt không có danh mục này. Do vậy, cơ quan này đang khảo sát, tính toán để đưa ra thiết kế hệ thống thoát nước tại mặt bằng khác cho phù hợp.

Ông Tuấn cho biết, cuối tháng 5, thiết kế thoát nước cho hầm chui và phần cao tốc với đường gom sẽ hoàn thành, chuyển nhà thầu để thi công, giải quyết úng ngập trên tuyến đường vào mùa mưa.

Đoàn Loan

nguồn: http://vnexpress.net/gl/xa-hoi/2011/05/ham-chui-dai-lo-thang-long-ngap-do-thieu-cong-thoat-nuoc/

Thứ Năm, 28 tháng 4, 2011

110429- "Sự im lặng của bầy cừu" và chuyện giao thông đô thị

Hình như "ông" giao thông và "ông" quy hoạch không bao giờ nói chuyện
với nhau thì phải.

Không biết tôi nên bắt đầu từ đâu nữa trong một mớ hỗn độn của các vấn đề mà
ngày ngày, nó khiến biết bao người trong chúng ta sống từ bực bội này sang bực
bội khác. Mỗi một vấn đề đều có những con người có trách nhiệm và... vô trách
nhiệm đứng ra để tìm cách: 1 là giải quyết nó, 2 là bao biện nó.
Không "ông" nào nói chuyện với "ông" nào?
Trong bạt ngàn các chủ để được đưa ra bàn cãi thì vấn nạn giao thông dường
như là 1 trong những chủ thể nặng ký nhất mà nó khiến cho cả xã hội phải đau
đầu. Bởi đơn giản là từ khi người ta bước chân ra đường cho đến khi người ta về
đến nhà mình, biết bao nhiêu nỗi thống khổ đã đeo bám theo bước chân nặng nề ấy
của từng con người và không chừa ai cả.
Kẹt xe ở miền Nam, tắc đường ở miền Bắc trở thành chuyện thường ngày hơn cả
cơm bữa. 2 thành phố lớn như TP HCM và Hà nội đang phải oằn mình gánh chịu sức
nặng dân số gấp đền vài lần khả năng chống đỡ của nó. Ở đây, mỗi người dân không
có cách nào khác là phải tự lo cho mình thôi.
Hậu quả là mạnh ai nấy lo, cần xe cứ mua, đường đông cứ đi. Và như thường lệ,
nguyên nhân của vấn đề được nhanh chóng kết luận: Lỗi do người dân với quá nhiều
phương tiện cá nhân. Và do vậy, để giải quyết nhanh chóng 1 vấn đề phức tạp
trong khi tránh không phải suy nghĩ nhiều, giải pháp xưa như trái đất được đưa ra: Cấm!
Còn lần này, người ta không phải cấm mà là chỉ "cho phép" xe cá nhân đi theo
các ngày chẵn lẻ tùy theo biển số của xe mình.
Hình như "ông" giao thông và "ông" quy hoạch không bao giờ nói chuyện với
nhau thì phải. Từ bao năm nay, ông quy hoạch khi cấp phép cho hàng chục, hàng
trăm dự án cao tầng trong trung tâm thành phố đã đều đưa ra các chỉ tiêu về mật
độ, tầng cao, chức năng công trình, quy mô dân số...dường như rất khắt khe (với
số lượng văn bản, quy định đồ sộ và thời gian chạy dự án đến cả vài năm).

Chắc chắn ông này phải dựa vào các điều kiện cụ thể để đưa ra các tiêu chí
này. Không thể nào tự nhiên mà ông ấy đưa thêm mấy trăm ngàn, thậm chí cả triệu
người vào trung tâm thành phố khi mà các con đường vẫn y nguyên chiều rộng xưa
nay. Ông môi trường thì đánh giá chi tiết tác động thuộc mảng của mình. Ông xây
dựng cũng soi thật kỹ trước khi cấp giấy phép khi mà 1 ông quan trọng nữa là ông
phòng cháy đã duyệt phương án hành động trong trường hợp khẩn cấp (chữa cháy và
cấp cứu giữa lúc kẹt xe chắc cũng được tính tới rồi).

Sơ sơ đã có 4, 5 ông biết câu chuyện này để tính toán cho ra trò. Vậy mà...
chỉ tại người dân không có ý thức cứ dồn dập đi vào mấy quận trung tâm để làm
việc gây bao nhiêu khó khăn cho thành phố.

Giải pháp hay sự đối phó?
Trở lại với quy định mới 1 khi nó
được đưa vào thực tế: Trong trường hợp chủ trương xe chẵn lẻ biến thành hiện
thực, rất có thể xảy ra nhiều tình huống. Những người giàu sẽ mua thêm xe, họ có
thừa khả năng làm việc này. Thêm nữa, cả cái xe còn lo được nữa là lo 1 biển số
chắn hay lẻ.
 




Thay vì cấm chẵn lẻ, tại sao ta không làm một
việc mà khắp thế giới người ta đang làm: Tăng phí đậu xe, bến bãi. Thu phí giao
thông cho xe lưu hành trong khu trung tâm. Bảo vệ, khuyến khích người đi bộ, xe
đạp bằng cách giải phóng vỉa hè, làm thêm làn xe đạp, thậm chí hỗ trợ về mặt
kinh tế cho đối tượng này. Tăng phát triển giao thông công cộng, thêm bến,
tuyến, thêm làn xe buýt, thêm xe sạch đẹp. Giáo dục hành vi giao thông, ý thức
môi trường cho mọi người dân, đặc biệt là trẻ em, học sinh phổ
thông...
Và quan trọng hơn cả là mấy ông quy hoạch,
giao thông, môi trường, xây dựng... họ ngồi lại "nói chuyện" với nhau trước khi
làm, thì biết đâu dân chúng sẽ bớt khổ biết bao
nhiêu.

Ta không thấy một sự ngẫu nhiên đáng kinh ngạc kia sao: Biết bao nhiêu người
mua siêu xe thì cũng đa phần trong số đó "ngẫu nhiên" có được biển số đẹp. Vậy
là chắc chắn sự ngẫu nhiên được biển chẵn, biển lẻ sẽ tạo điều kiện cải thiện
kinh tế cho biết bao người có chức năng và thẩm quyền vấn đề này.
Và các công ty nữa, giờ cũng dành thêm ngân sách kiếm thêm xe để đi giao dịch
nhé. Vì xe đều là biển trắng tư nhân mà. Rồi thêm chút chi phí kia để "sinh con"
chẵn lẻ theo ý muốn chứ. Còn nữa, mấy xe ngoại tỉnh lên thành phố liên hệ công
tác.
 

Thôi thì chọn ngày mà hẹn, chọn ngày mà đi. Hy vọng các cơ quan công quyền
cũng sắp lịch làm việc dựa theo biển số lẻ chẵn của người dân nhé. Ui, thế mấy
người sống trong khu vực phong tỏa theo lệnh lẻ chẵn mà muốn lấy xe của mình để
đi ra khỏi trung tâm thành phố thì sao đây? Rồi giới hạn của khu vực đặc biệt
(những con phố làm thí điểm) thế nào nhỉ, nếu bất ngờ một chiếc xe có biển số lẻ
lại đi vào con đường mà ngày hôm đó là ngày chẵn?

Ở 1 đất nước mà thu nhập bình quân
đầu người chỉ nhỉnh hơn 2 triệu đồng một tháng mà người ta mua được ô tô đã được
cho là giàu rồi. Những người này chắc chắn sẽ khó mua thêm 1 xe nữa nhưng họ sẽ
tự cứu lấy mình thôi. Qua tham khảo một số ý kiến của bạn bè thuộc tần lớp này,
họ có mấy giải pháp sau:

- Lắp biển số giả thay vào xe tùy theo chẵn lẻ (!)
- Đi xe đến "giáp ranh vùng cấm, gửi xe ô tô, đi nhờ xe máy đồng nghiệp, đi
xe buýt, đi xe ôm và cả đi bộ nếu có thể.
- Mua thêm xe máy để đi ngày lệch.
- Dùng phương tiện công cộng.
Và đến nhóm đang sử dụng xe máy: Nhóm sẽ thêm đông đúc do lượng người chuyển
từ đi ô tô sang. Vậy là việc sử dụng xe máy lại được cổ súy. Bởi xe máy vốn dễ
lái, giá hợp lý, đậu đâu cũng được, không nhất thiết phải biết luật, chạy trên
đường, chạy ngược chiều, trên vỉa hè, quay đầu bất cứ đâu... Ông Bộ trưởng Giao
thông có lý khi nói phải sống chung với xe máy đến năm 2030.

Đã thế, xe máy lại không bao giờ phải qua kiểm định cả. Nghĩa là xe sẽ cũ đi,
gây ô nhiễm hơn, ồn ào hơn, tốn nhiên liệu hơn. Và một thực tế nữa là do công
nghệ, máy móc cũ kỹ, 1 xe máy còn gây ô nhiễm hơn cả 1 xe hơi nữa.

Và cuối cùng, không biết mấy nước áp dụng chẵn lẻ người ta áp dụng quy định
tương tự trong hoàn cảnh thế nào? Cách thức làm sao? Tình hình giao thông ra
sao?
Thay vì cấm chẵn lẻ, tại sao ta không làm một việc mà khắp thế giới người ta
đang làm: Tăng phí đậu xe, bến bãi. Thu phí giao thông cho xe lưu hành trong khu
trung tâm. Bảo vệ, khuyến khích người đi bộ, xe đạp bằng cách giải phóng vỉa hè,
làm thêm làn xe đạp, thậm chí hỗ trợ về mặt kinh tế cho đối tượng này. Tăng phát
triển giao thông công cộng, thêm bến, tuyến, thêm làn xe buýt, thêm xe sạch đẹp.
Giáo dục hành vi giao thông, ý thức môi trường cho mọi người dân, đặc biệt là
trẻ em, học sinh phổ thông...
Và quan trọng hơn cả là mấy ông quy hoạch, giao thông, môi trường, xây
dựng... họ ngồi lại "nói chuyện" với nhau trước khi làm, thì biết đâu dân chúng
sẽ bớt khổ biết bao nhiêu.
Hải Hà

Thứ Bảy, 19 tháng 2, 2011

110220- Phát ngôn & Hành động: Rào cản, bất cập và… loay hoay!

Cần phát triển lại... rào cản

Ngày 9-2-2011, VietNamNet có bài viết: Thư gửi tân Trưởng Ban Tổ chức Trung ương- ông Tô Huy Rứa, người nắm giữ khâu trọng yếu quyết định sức mạnh và năng lực lãnh đạo đất nước- đội ngũ cán bộ quản lý các cấp.

Nội dung bức thư của tác giả Quốc Thái đặt ra một loạt những câu hỏi, nhưng là để cuối cùng có một cái kết trả lời ở thực tiễn cho dân an. Đó là làm thế nào đất nước có được một đội ngũ cán bộ cốt cán, quản lý có tầm, có tâm, vì lợi ích dân tộc, lợi ích nhân dân mà hành động? Những câu hỏi đó, xuất phát từ một nỗi lo thường trực, một thực trạng lâu nay -  nhiều cán bộ không những chưa đóng vai trò động lực thúc đẩy xã hội, mà thậm chí có đôi lúc còn là rào cản của sự phát triển.

Lá thư ngắn, nhưng kỳ vọng lớn. Đó cũng chính là kỳ vọng của người dân.

Xã hội ta từng chứng kiến những thăng trầm về tư duy cán bộ.

Trong kháng chiến chống ngoại xâm, người ta coi trọng lý lịch, thành phần gia đình, đến mức thành niềm tin- "người bị bóc lột nhất là người triệt để cách mạng nhất".


Không ai phủ nhận được sự đóng góp của nhiều thế hệ lãnh đạo này trong kháng chiến. Rất nhiều người thực chất đã sống trong sáng, vì lý tưởng thật sự- yêu nước, yêu dân tộc, sống xả thân. Không ít người trong số họ, ngay cả khi hưu trí vẫn sống một cuộc đời thanh đạm. Nếu không có họ, không có nhân dân đi theo họ, dân tộc Việt Nam sao có tự do, độc lập?

Rồi giai đoạn "phá" đi qua, giai đoạn "xây" đã tới. Nhưng không phải "người anh hùng thời đại" nào cũng phù hợp với thời đại mới, với một tư duy tương thích, bởi non sông dễ đổi, bản tính khó dời. Lối tư duy mang nặng ý thức hệ đã để lại không ít hệ lụy, làm thiệt thòi, lãng phí không ít những tài năng lẽ ra có thể giúp ích cho đất nước, cho đời. 

Công cuộc đổi mới buộc tư duy về cán bộ cũng thay đổi - đó là cán bộ phải được đào tạo, có học thức. Đến mức, Thủ đô từng manh nha chủ trương 100% cán bộ cốt cán phải là tiến sĩ.

Thế nhưng, tiêu chí mới này lại tạo ra hệ lụy khác - sự học rởm, bằng thật. Người ta đổ xô đi làm cao học, tiến sĩ để lên chức. Và khi kinh tế thị trường càng phát triển, trong xã hội người ta càng thì thào về một cái chợ âm- dương, ở đó chỉ có mỗi mặt hàng được mua bán - bằng cấp, chức tước. Cái chợ đó không trông thấy, vì không ai biết người mua, kẻ bán là ai, dù nó diễn ra quanh năm. Chỉ có kẻ mua, người bán biết nhau, và tiền mua đích thị không phải hàng vàng mã.

Thực trạng cán bộ ấy, xét cho cùng, dù đã gắng thay đổi, nhưng cốt lõi vẫn là tư duy lựa chọn cán bộ hình thức, quá coi trọng bằng cấp, hư danh. Cách tuyển chọn vẫn chưa đặt tài năng, giá trị và năng lực thực chất con người lên hàng đầu. Thời kia là sự hẹp hòi của bệnh ý thức hệ, thời này là sự hời hợt của bệnh bằng cấp. Khi tư duy về cán bộ trì trệ, sự phát triển xã hội khó mà nhanh.

Đến nỗi, nhiều nhà lãnh đạo lão thành, trước vận mệnh quốc gia đã phải tha thiết: "...Đề nghị chọn vấn đề tổ chức và cán bộ làm khâu đột phá... mà đòi hỏi trước hết là một sự thay đổi lớn về nhận thức và tư duy chọn người".

Có lẽ quá hiểu thực trạng này mà mới đây, tại Hội nghị triển khai kế hoạch bầu cử  đại biểu QH và HĐND, 10/2, Tổng Bí thư - ông Nguyễn Phú Trọng đã phải lưu ý: "Con người là khâu trung tâm. Nên kết hợp thật hợp lý giữa tiêu chuẩn và cơ cấu. Từ tiêu chuẩn mà xây dựng cơ cấu. Chứ không nên quá chú trọng cơ cấu mà quên tiêu chuẩn".

Tiêu chuẩn đã quan trọng. Cách tuyển chọn cũng quan trọng không kém. Bởi như chính Tổng Bí thư đã chỉ ra: "Cuộc bầu cử phải diễn ra dân chủ, đúng pháp luật. Tránh dư luận nhân dân cho rằng có thể đi bầu hộ, một người bầu cho cả gia đình, hoặc chuyện đi bầu chỉ là hình thức vì đã chọn sẵn từ trước".

Chỉ hi vọng rằng, bước vào năm Tân Mão - năm của canh tân, cũng sẽ có sự canh tân thực sự trong tư duy tuyển chọn cán bộ, mà tóm gọn lại là: CÔNG KHAI, DÂN CHỦ, dựa trên thước đo là năng lực và hiệu quả công việc thực tế - như góp ý tâm huyết của nhiều nhà lãnh đạo lão thành và định hướng của người đứng đầu Đảng.

Cần "rào cản" lại... bất cập

Như đã thành lệ, tối Giao thừa Tết Tân Mão vừa qua, hàng triệu khán giả lại say sưa trước màn ảnh nhỏ theo dõi VTV với chương trình Gặp nhau cuối năm khá đặc sắc của các Táo quân, trước khi tiễn năm cũ, đón xuân mới.

Tại tiết mục Táo Idol năm nay, Táo Giao thông (nghệ sĩ Chí Trung) đã làm khán giả cười ngả cười nghiêng về sự hóm hỉnh, sự ngụy biện cãi chày cãi cối của ngành giao thông trước những yếu kém, bất cập của ngành mình.

Nhưng ngay tối mùng 4 Tết Âm lịch Tân Mão, có bao nhiêu người dân ở Đồng Nai đã phải khóc, và hàng triệu người dân cả nước đã bàng hoàng trước tai nạn giao thông đường sắt thảm khốc giữa tàu hỏa và 6 chiếc xe ô tô ở cầu Ghềnh (Đồng Nai), làm 2 người chết, 26 người bị thương. Quả là giữa sân khấu và cuộc đời, bao giờ cũng cách nhau rất xa, thậm chí trái ngược- như nụ cười và nước mắt vậy!

Tai nạn thảm khốc ấy là trái đắng của thói làm việc vô trách nhiệm, sự coi thường luật giao thông...tiếc thay đã thành mãn tính của người Việt Nam. Tại anh, tại ả, tại cả mọi bên.

Những nhân vật chính của vụ việc rồi đây sẽ phải đối mặt với pháp luật: Đó là Nguyễn Văn Túy (lái tàu chính), Nguyễn Xuân Phú (lái tàu phụ của đoàn tàu SE2), 4 nhân viên gác chắn: Bùi Văn Thuấn, Nguyễn Văn Lương, Trần Văn Thời, Trần Viết Hải, nhân viên bảo trì đèn tín hiệu giao thông đường sắt- Tô Quang Toán, tài xế taxi Trần Minh Châu. Riêng tài xế Nguyễn Quốc Hùng - điều khiển xe taxi BKS 56K - 9697 - còn đang được cơ quan chức năng thu thập thêm chứng cứ để xem xét hành vi vi phạm pháp luật của vị này.

Vụ tai nạn tại cầu Ghềnh được lãnh đạo ngành đường sắt cho là 'sự cố hy hữu''

Thế nhưng, còn con đường sắt "ăn nằm" với đường ô tô ở cầu Ghềnh, đang chềnh ềnh ra đó, và ai dám bảo đảm rằng nó sẽ không tiếp tục sinh tai nở nạn, thì ai sẽ là người chịu trách nhiệm đây? Khi mà công nghệ thì lạc hậu, thái độ làm việc của cán bộ, nhân viên tắc trách, tùy tiện? Chẳng lẽ, ngành giao thông vận tải hoàn toàn vô can? Như lời ráo hoảnh, và nhẫn tâm của Táo Giao thông trong Táo Idol: "Anh nào cố tình đi sai luật, cho... đâm chết luôn!". Khổ thay, vụ tai nạn này "Không chết người trai cầm tay lái. Mà chết người vô tội ngồi sau!"(ý thơ Hữu Loan).

Vậy nhưng, tại cuộc họp báo sau đó, ngày 9-2, trả lời báo giới, ông Nguyễn Văn Doanh, Cục phó Cục Đường sắt (Bộ Giao thông Vận tải) khẳng định, đó chỉ là "sự cố hy hữu". Và giống như Bộ trưởng Tài nguyên- Môi trường Phạm Khôi Nguyên từng trả lời trước đây về các bể chứa bùn đỏ: "Về lý thuyết mà nói, là an toàn...", nay Cục phó Cục Đường sắt Nguyễn Văn Doanh cũng khẳng định kiểu lý thuyết: "Nếu tất cả các khâu vận hành trơn tru sẽ không có tai nạn".

Nhưng thực tiễn rất ít khi dành chỗ cho cái chữ "Nếu" mong manh, thưa bác Nguyễn Văn Doanh! Mà thực tiễn luôn biến động, luôn xảy ra những tình huống phải giải quyết, nhất lại là giao thông. Thực tiễn ấy đòi hỏi cái đầu (tư duy) của người làm giao thông phải... đi trước, chứ không phải 2 cái chân.

Và sự cố cầu Ghềnh có phải hãn hữu không? Tiến sĩ Trần Đình Bá, trong một bài viết về thảm họa cầu Ghềnh trên Tuần Việt Nam đã nêu rõ: "Chưa có nơi nào trên thế giới, thảm họa quốc gia về giao thông giữa ĐS và đường bộ hàng ngày xẩy ra như ở Việt Nam: Tàu hỏa tông xe chở đám cưới, tàu hỏa tông xe cựu chiến binh đi du lịch, tàu hỏa tông xe tải, tàu hỏa tông vào xe gắn máy, tàu hỏa tông vào xe công nông, tàu hỏa tông ô tô chở khách làm chết hàng chục người ..."

Vậy mà Cục phó Cục Đường sắt Nguyễn Văn Doanh, trả lời về trách nhiệm của quản lý Nhà nước, lại chỉ thấy ở... người thi hành, không thấy người quản lý đâu cả: "Người thi hành nếu không thực hiện quy định thì sẽ bị xử phạt theo quy định pháp luật".

Điều không thể hiểu nổi, say sưa "đi tìm giá trị ảo trong siêu dự án ĐSCT 56 tỷ USD" (TS Trần Đình Bá), mà đội ngũ cán bộ có trình độ nghiên cứu khoa học không ít- 300 tiến sĩ- thì khi sự rệu rã của giao thông đường sắt đã nhãn tiền,  Bộ trưởng Hồ Nghĩa Dũng cũng mới chỉ hứa hẹn: "Vấn đề này đang được nghiên cứu".

Lại nhớ đến cái điệp khúc của Táo Giao thông khi đang làm những động tác say sưa - đào bới những con đường tử thần: "Em có một ước ao/ Em có một khát khao: Làm giao thông. Làm giao thông..."

Thì nhân dân cũng chỉ muốn gửi tới ngành giao thông vận tải một điệp khúc khác: "Dân có một ước ao/ Dân có một khát khao: Đừng mất bò mới lo làm chuồng. Đừng chết người mới lo làm đường. Ngành giao thông, ngành giao thông..."

Cần khẩn thiết thì...loay hoay

Có một sinh linh, gắn bó bao đời nay với Hồ Gươm, với người Hà Nội, trở thành biểu tượng của hồ, là niềm tự hào xen lẫn sự kính trọng của người dân, và vì thế được coi như một linh vật, được tôn kính gọi là Cụ. Đó là Cụ Rùa Hồ Gươm.

Nếu những năm xa xưa trước đây, Cụ Rùa luôn đem lại cho người Hà Nội cảm giác an lành, sung sướng mỗi khi người ta được chiêm ngưỡng Cụ oai vệ và chễm chệ bò lên thảm cỏ Tháp Rùa lim dim mắt sưởi nắng. Hoặc tình cờ Cụ ngoi lên mặt nước, như muốn nghiêng ngó trời đất, thư thái ngắm nhìn con cháu Cụ lại qua. Thì những năm gần đây, Cụ lại khiến lòng người Hà Nội vốn yêu quý, kính trọng và ngưỡng vọng Cụ trở nên bất an, lo lắng.

Bất an, lo lắng bởi sức khỏe, và tính mệnh Cụ đang bị de dọa.

Mà lỗi đâu phải tại Cụ. Ngược lại, Cụ đang là nạn nhân của chính con người, của đời sống hiện đại, môi trường ô nhiễm, còn con người thì thờ ơ, vô trách nhiệm, kiểu "sống chết mặc bay, tiền ông bỏ túi"...

Từ lâu, báo chí lên tiếng về hiện tượng Cụ Rùa nổi lên trên mặt nước quá nhiều lần- không còn là bình thường, mà ở góc độ sinh học, là bất thường. Khi đó, Cụ không còn là ngắm phố phường, con cháu lại qua. Mà dường như Cụ đang ngóng con cháu hãy giúp Cụ.

Cụ Rùa đang khẩn thiết kêu cứu

Một chuyên gia về loài rùa như GS Hà Đình Đức, và nhiều người dân Hà Nội kinh hoàng nhận ra, mình Cụ Rùa đầy vết lở loét, dấu hiệu rõ ràng nhất của nước hồ nhiễm bẩn quá nặng. Và họ kinh hãi, tự lúc nào, Cụ phải sống chung với loài rùa tai đỏ, một loài sinh vật được xếp hạng là 1 trong số 206 động vật xâm hại môi trường, vì thói ăn tạp hung dữ, làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến cân bằng sinh thái bản địa. Những chú rùa bé tí xíu bỗng trở thành mối hiểm nguy cho môi trường sống của Cụ Rùa không lồ và cao niên.

Những bức ảnh của báo chí liên tục chụp được Cụ, lúc thì bị rùa tai đỏ cưỡi trên lưng, như cưỡi thuyền rồng hóng mát, lúc thì Cụ gặm cả dây cao su, lúc Cụ bấu víu vào bờ kè của Hồ Gươm, khắp mình mẩy đầy vết lở loét như bị nấm ăn, trông thật xót thương.

Nhưng GS "Đức rùa" như cách gọi thân ái về ông, và nhiều người dân sốt ruột, lo lắng bao nhiêu về số phận Cụ Rùa, thì cơ quan chức năng dường như lại loay hoay, lúng túng bấy nhiêu.... Cứu bệnh như cứu hỏa, cứu Cụ Rùa còn cần gấp gáp hơn cả cứu hỏa. Vì Cụ không chỉ bị bệnh lở loét, bị thương nặng, mà nhiều chuyên gia nghi vấn, có thể Cụ bị bệnh phổi- xuất phát từ hiện tượng luôn phải nổi lên mặt nước để thở, mà còn vì Cụ là một biểu tượng tâm linh của Hồ Gươm và Hà Nội.

Bàn thảo mãi, người ta cũng được nghe về phương pháp thu gom rùa tai đỏ. Nhưng phải tận tháng 3-2011 cơ! Mà cũng mới chỉ nghe về lý thuyết, chưa biết cách làm có hiệu quả? Mà "về lý thuyết...", thì bao giờ chả hay ho? Chuyện bể chứa bùn đỏ, chuyện đường sắt cao tốc đó. Rồi bây giờ, đến chuyện Cụ Rùa.

Trước sự cấp bách của sức khỏe Cụ Rùa, Sở Khoa học- Công nghệ Hà Nội vừa tổ chức hội thảo quốc tế bàn về các giải pháp cứu Cụ. Nhưng khi Cụ đang cần cấp cứu thì khốn thay, con cháu Cụ lại cứ loay hoay.

Có rất nhiều phương án bàn thảo được đưa ra. Người đòi đưa Cụ lên. Người đòi lọc nước hồ. Người bàn dùng máy bay trực thăng cứu Cụ. Người đòi cho Cụ xơi tam thất. Riêng các chuyên gia nước ngoài cảnh báo, nếu đưa Cụ lên khỏi môi trường, rất nguy hiểm vì có thể Cụ bị sốc.

Giá mà Cụ biết được sự thờ ơ, "Rùa chung không ai khóc", thì Cụ phải "xì- chét" nặng từ lâu!

Cho đến giờ phút này, cũng vẫn chưa có một giải pháp nào được quyết định.

Thương Cụ Rùa quá. Mà cũng tại Cụ. Giá Cụ đổi tên, có khi chuyện cứu Cụ sẽ không "rùa" mà sẽ nhanh hơn. Thế nhưng, có người bảo Cụ có đổi tên chắc cũng không ăn thua.

Bởi ngay tại phiên thảo luận về Dự án Luật Thủ đô của Thường vụ Quốc hội mới đây, Phó Chủ tịch UBND t/p Hà Nội Vũ Hồng Khanh đã phát biểu: "Nhiều người áp trách nhiệm cho lãnh đạo thành phố nếu có vấn đề gì xảy ra với Cụ Rùa, nhưng không có quy định nào như vậy. Có luật mới, những đối tượng như Cụ Rùa sẽ được cả nước quan tâm".

Cứ như khẳng định của Phó Chủ tịch t/p, thì không chỉ dân Hà Nội  phải đợi Luật Thủ đô, mà chính Cụ Rùa cũng "Hãy đợi đấy!" như tên của một bộ phim hài cho trẻ em, nếu Cụ muốn được quan tâm và bảo vệ.

Chúng con cầu mong Cụ Rùa tai qua nạn khỏi. Nhưng nếu hiển linh, cầu mong Cụ phù hộ cho quốc gia, xã tắc không có dáng đi khoan thai như Cụ trong năm mới Tân Mão này.

Và cầu cho đội ngũ cán bộ không còn ai có phong cách làm việc "thiền" như Cụ.

Chỉ nể người dân Việt chúng ta: Xã hội cần phát triển thì gặp... rào cản. Cần rào cản lại... bất cập. Cần khẩn thiết thì... loay hoay. Vậy mà vẫn là một dân tộc có chỉ số lạc quan vào loại nhất nhì thế giới.

Thế thì, năm mới Tân Mão này, mong người dân Việt chúng ta có chỉ số lạc quan mang phong thái Cụ - chầm chậm, mà thực chất!

nguồn: http://tuanvietnam.vietnamnet.vn/?vnnid=9595

Thứ Tư, 3 tháng 11, 2010

101104- Các kiểu khoả thân độc nhất vô nhị

Trong thời buổi kinh tế khó khăn hiện  nay, các dịch vụ khoả thân dường như trở nên "hot" hơn bao giờ hết như khoả thân cắt tóc, khoả thân rửa xe hay khoả thân khuyến mãi...

Khoả thân tập thể dục để giảm áp lực khủng hoảng kinh tế
Mô tả ảnh.
 


Một trung tâm thể dục ở thị trấn Hetland (Hà Lan) tuần nào cũng tổ chức một buổi “khoả thân Chủ nhật” để khiến mọi người cảm thấy thoải mái hơn trước áp lực khủng hoảng tài chính thế giới. Ông chủ trung tâm này cho hay, nhìn mọi người hăng say khoả thân luyện tập luôn tạo cho ông cảm giác vui vẻ và tất nhiên là các dụng cụ này sẽ được khử trùng sau mỗi buổi tập như vậy.

Khoả thân rửa xe ở Australia
Mô tả ảnh.
 

Cửa hàng“The Bubbles ’n’ Babes” ở thành phố Brisbane, tiểu bang Queensland ở Australia đã tung ra dịch vụ người đẹp khoả thân rửa xe. Dịch vụ này có 2 mức giá khác nhau. 55 đô Úc để các cô gái ngực trần rửa xe còn nếu muốn những cô khoả thân hoàn toàn rửa thì chi phí sẽ là 100 đô Úc. Nhà chức trách địa phương cho hay, hiện chưa có luật nào cấm khoả thân rửa xe nên họ cũng không thể can thiệp gì.

Khoả thân sơn nhà
Mô tả ảnh.
 

Nhằm phát triển việc kinh doanh của mình, một thợ sơn người Anh đã nghĩ ra dịch vụ “khoả thân sơn tường”, anh sẽ không mặc gì khi tới nhà sơn tường cho khách hàng. Có lẽ vì ý tưởng độc đáo này mà càng ngày anh càng trỏ nên phát đạt.

Khoả thân dọn nhà
Mô tả ảnh.
 

Tháng 5 năm 2007, ở Anh nổi lên dịch vụ khoả thân dọn nhà. Không chỉ có những người đẹp sẽ tới để làm việc nhà mà thậm chí cả những lao công nam cũng sẽ không một mảnh vải che thân khi dọn dẹp. Dịch vụ này được các ông chồng ở Anh chọn làm món quà độc đáo cho vợ nhân ngày sinh nhật. Họ muốn sẽ có một nam lao công khoả thân tới giúp vợ mình dọn dẹp và mang tới cho vợ mình món quà bất ngờ. Tuy nhiên, số tiền để trả cho dịch vụ này lên tới 200 bảng Anh.

Sinh viên đại học Cambridge khoả thân đọc bản tin
Mô tả ảnh.
 

Đại học Cambridge luôn là niềm mơ ước của nhiều cô cậu học trò trên thế giới. Trong mắt họ đây là một ngôi trường rất nghiêm túc và thanh lịch. Tuy nhiên, tháng 3 năm 2010, sinh viên trường này đã thực hiện chương trình bản tin khoả thân kéo dài 2 phút 57 giây gây xôn xao dư luận. Hai phát sinh viên này đã đạp xe đi xung quanh trường và giới thiệu các địa điểm nổi tiếng.

Quán cà-phê ngực trần
Mô tả ảnh.
 

Trong thời buổi kinh tế khó khăn, kiếm tiền không phải việc đơn giản chút nào. Để thu hút được sự chú ý của nhiều người, Hollywood đã yêu cầu các diễn viên đóng nhiều cảnh khoả thân hơn trong khi đó một quán cà-phê ở Mỹ cũng đã chạy theo cách này. Chủ tiệm cà-phê cho hay tất cả những người trên 18 tuổi đều có thể tới đây từ lúc 6 giờ sáng cho tới 6 giờ tối.

Nhà hàng khoe mông
Mô tả ảnh.
 

Thường thì các nhân viên ở nhà hàng thường phải ăn mặc chỉnh tề và trang điểm lịch sự thế nhưng tất cả các nhân viên tại quán cơm ở thành phố Bristol (Anh) lại “khoe mông” khi phục vụ khách hàng. Chỉ cần khách hàng yêu cầu, những nhân viên này sẽ được cử tới để pha tra, rót rượu trong những buổi lễ chúc mừng.

Nhân viên hàng không khoả thân quảng cáo
Mô tả ảnh.
 


Ngoài việc phục vụ trên các chuyến bay, một cơ trưởng và nữ tiếp viên hàng không của hãng Air New Zealand khoả thân và vẽ trên mình bộ đồng phục của hãng trên chương trình quảng cáo. Sau khi đoạn quảng cáo này được phát lên You Tube đã gây ra nhiều tranh cãi.

Khoả thân đi mua sắm
Mô tả ảnh.
 


Một siêu thị ở Đức đã đưa ra chiêu khoả thân đi mua hàng miễn phí để tăng sức mua của người dân. Ban đầu nhiều người còn e ngại nhưng vì những món đồ trước mắt quá hấp dẫn nên họ đã quên đi tất cả.

Khoả thân khuyến mãi
Mô tả ảnh.
 


Một công ty mỹ phẩm ở Mỹ đã tổ chức chương trình khuyến mãi đặc biệt để thu hút sự chú ý của khách hàng, những nhân viên phát hàng khuyến mãi sẽ mặc mỗi một chiếc tạp dề nhỏ để che đi “phần quan trọng”.

Khoả thân cắt tóc
Mô tả ảnh.
 


Một thương gia đến từ Ba Lan đã tuyển một vài thiếu nữ xinh đẹp để khoả thân cắt tóc cho khách hàng tại cửa hàng của mình tại Australia. Wojtek Wasilewski  cho hay anh đã bắt đầu tìm kiếm những nhân viên vừa biết cắt tóc, vừa xinh đẹp và đặc biệt là dám khoả thân khi làm việc từ 18 tháng trước. Hiện tiệm cắt tóc của anh làm ăn rất phát đạt còn các cô nhân viên được rất nhiều người hâm mộ.

101104- Các con số: 6- 11- 21- 50

số 6: Công trình thoát nước có dấu hiệu bị “rút ruột”

(http://tuoitre.vn/Ban-doc/408577/Cong-trinh-thoat-nuoc-co-dau-hieu-bi-“rut-ruot”.html)

số 11: Thư má gửi con trai lấy chồng

(http://tuoitre.vn/Nhip-song-tre/Tinh-yeu-loi-song/409113/Thu-ma-gui-con-trai-lay-chong.html)

số 21: là % mà bên thầu phụ phải "nhả" ra -trên báo Công An Tp.HCM hôm nay. Tạm xem đỡ link khác , sẽ bổ xung link chính sau

(http://tuoitre.vn/Ban-doc/408960/Ha-Noi Nhieu-via-he-moi-lat-lun-sut.html)

số 50:  50 ngàn= show 30 phút trong bài "Thác loạn chat sex"

(http://www.congan.com.vn/?mod=detnews&catid=703&id=175518)

Thứ Tư, 28 tháng 7, 2010

100729- Tư duy đúng thì xã hội sẽ tiến rất nhanh

Ngô Viết Nam Sơn thành danh ở nước ngoài. Cũng như thân sinh của mình, kiến trúc sư Ngô Viết Thụ, anh có tên trong Từ điển Danh nhân thế giới.

Sau nhiều năm tu nghiệp tại Mỹ, anh tham gia nhiều dự án lớn ở nhiều nơi trên thế giới, như cao ốc đa chức năng Almaden tại San Jose và trung tâm huấn luyện phi công tại Orlando (Mỹ), quy hoạch tổ hợp khu nhà ở và thương mại cao cấp Lachine ở Montreal (Canada), cao ốc Công ty HDB ở Singapore, phố Đông Thượng Hải (được giải thưởng danh dự của Viện Kiến trúc Hoa Kỳ), nhà ga sân bay quốc tế Aquino ở Philippines... Ở Việt Nam, anh tham gia một số dự án như quy hoạch Đà Nẵng, quy hoạch chi tiết Trung tâm Du lịch thương mại quốc tế ở Phú Quốc, Khách sạn Century Huế...

Cuộc gặp gỡ diễn ra tại ngôi nhà cha mẹ anh để lại. Phòng khách là một không gian xưa cũ với kỷ niệm chương, bằng khen, chứng nhận, tranh, ảnh, tượng. Tất cả vẫn vẹn nguyên như thời cha mẹ anh còn sống. Tường xây bằng đá, cản nhiệt, nên dù nhà quay hướng chính Tây, giữa trưa nắng gắt, nhưng không khí vẫn khá mát mẻ.

Là "con nhà nòi", việc anh đến với kiến trúc có thể được xem là một lẽ tự nhiên?

Hồi nhỏ, tôi thích trò chơi xếp hình Lego. Mọi người cằn nhằn vì những thành phố mô hình "mọc" lên giữa nhà, làm vướng lối đi. Riêng cha tôi thì cười vui. Hết trung học, tôi thích ba ngành: y khoa, tin học và kiến trúc. Tôi loại y vì dở môn hóa học, tin học lúc đó còn sơ khai, nên quyết định thi vào kiến trúc. Đến giờ, sau mấy chục năm hành nghề, tôi biết sự lựa chọn của mình là đúng.

Sau bảy năm làm việc chung cùng với thân sinh, anh quyết định ra riêng. Đó là vì muốn thoát khỏi cái bóng cây quá lớn?

Tôi là sự tiếp nối. Người phương Tây có một câu nói, rằng cách nhanh nhất để trở thành người khổng lồ là đứng trên vai những vĩ nhân. Tức là thay vì bắt đầu từ móng, mình kế thừa và đi tiếp, giống như một cái cành đâm ra từ thân cây, có hoa mới, trái mới. Không ở dưới gốc, nên tôi không thấy "bóng" cây.

Tôi học được rất nhiều từ cha mình, từ cách tư duy cho đến các giá trị tinh thần. Nhưng tôi cũng luôn khao khát có cái gì đó riêng. Nếu tiếp tục làm việc chung thì dù muốn hay không, tôi vẫn phải theo ý cha tôi vì ông là chủ nhiệm đồ án. Kiến trúc của cha tôi là sự kết hợp giữa triết lý Á Đông và phong cách kiến trúc cổ điển châu Âu. Còn tôi, vẫn là cái nền triết lý Á Đông nhưng kết hợp với ứng dụng tiến bộ khoa học kỹ thuật và công nghệ thông tin. Thời đại thay đổi. Toàn cầu hóa đặt ra nhiều vấn đề bức xúc, chẳng hạn như bảo tồn và phát triển.

KTS Ngô Viết Nam Sơn. Tranh Hoàng Tường
Anh có thể nói rõ hơn?

Nhìn lại lịch sử, kiến trúc của cha ông ta trật tự hơn bây giờ. Thời đó, thứ tự của tứ dân là sĩ - nông - công - thương. Việc xếp "sĩ" đứng đầu không phải vì xem nhẹ thương mại, mà thể hiện sự ưu tiên của tiền nhân cân nhắc nặng nhẹ các giá trị văn hóa tinh thần khi đưa ra những quyết định quan trọng. Còn hiện nay, trật tự đó đã thay đổi theo chiều ngược lại, thương mại trở thành mối quan tâm hàng đầu. Khi đồng tiền trở thành số một thì người ta sẵn sàng đập bỏ công trình có lịch sử hàng trăm năm để xây nhà cao tầng.

Đó là vì bảo tồn không sinh lời?

Tôi có thể chứng minh bảo tồn vẫn sinh lời. Thí dụ, khu phố cổ Xintiandi ở Thượng Hải với những nóc nhà thấp lè tè sau khi được cải tạo đã trở thành một trong những khu vực đóng góp nhiều nhất cho GDP của thành phố này. Chính quyền địa phương đã chấp nhận phương án bảo tồn chúng tôi đề xuất, thay vì san phẳng để xây cao ốc.

Thay đổi nhận thức của xã hội là một quá trình. E rằng đến khi mất bò chúng ta mới làm xong chuồng?

Tôi nghĩ, giáo dục là hướng đi bền vững để thay đổi thực trạng này. Đối tượng cần bồi dưỡng nhiều nhất là những nhà lãnh đạo bởi họ có quyền ra quyết định. Để giữ chân nhà đầu tư, có một thời kỳ chúng ta cho phép họ xây dựng tại trung tâm lịch sử của thành phố. Quan điểm đó có thể đúng trong giai đoạn đất nước ta còn nghèo. Bây giờ, đời sống đã khá hơn, mà các công trình văn hóa, lịch sử cũng không còn nhiều.

Sở dĩ các nhà đầu tư thèm muốn vị trí trung tâm lịch sử là vì chi phí xây dựng ở khu vực này hiện quá rẻ, lợi nhuận quá lớn. Muốn ngăn họ không vào trung tâm lịch sử thì làm cho việc xây dựng tại trung tâm không còn lời quá cao so với các khu đô thị mới bằng cách áp dụng phí môi trường cao hơn khi cấp phép đầu tư xây dựng tại các khu vực nhạy cảm vì các lý do sau. Một là nhà đầu tư tuy không phải làm hạ tầng, nhưng điều này lại gia tăng áp lực hạ tầng lên hệ thống cũ. Hai là tòa nhà mới mọc lên kéo theo hàng ngàn người ra vào làm việc hằng ngày, sẽ tạo thêm áp lực đối với hệ thống giao thông chung quanh, đặc biệt là ách tắc giao thông và chỗ đậu xe. Ba là công trình cao tầng làm giảm giá trị cảnh quan của các di sản văn hóa lịch sử lân cận, ảnh hưởng gián tiếp đến doanh thu ngành du lịch. Trên thế giới, nhà đầu tư phải trả phí môi trường rất cao, còn ở ta, Nhà nước lại bao cấp cho tư nhân hưởng lợi.

Trận mưa lớn kéo dài ba giờ đồng hồ sáng 13/7 đã gây ngập nhiều tuyến đường ở Hà Nội, khiến giao thông tê liệt. Mới đây, UBND TP. Hà Nội trình Thủ tướng Chính phủ cho phép tiếp tục xây dựng 223 dự án nhà cao tầng tại bốn quận trung tâm. Là một chuyên gia quy hoạch đô thị, anh đón nhận thông tin này như thế nào?

Cuối năm ngoái, Thủ tướng ra quyết định ngừng đập biệt thự cũ làm tôi rất mừng. Tôi nghĩ Chính phủ đã thấy rõ nguy cơ. Việc gần đây thay vì chuyển các dự án cao tầng ra khu đô thị mới, người ta lại rục rịch đòi xây các dự án này tại nội ô do sự tác động của các nhóm lợi ích, khiến tôi băn khoăn.

Tình trạng ngập tại các đô thị lớn như Hà Nội và TP. Hồ Chí Minh không có gì lạ, bởi hệ thống hạ tầng quá yếu kém mà người ta lại càng tăng tải lên nó. Mỗi ngày, hệ lụy này làm xã hội thiệt hại biết bao nhiêu mà kể. Từ 18 năm nay, chúng tôi đã khuyến nghị giảm tải xây dựng tại trung tâm thành phố, xuất phát từ nghiên cứu những bài học thực tiễn của thế giới. Sau đệ nhị Thế chiến, các đô thị ở châu Âu và Mỹ bùng nổ về xây dựng. Nhưng trong suốt quá trình phát triển kéo dài đến bây giờ, không có bất kỳ thành phố nào của họ bị ngập như chúng ta. Cách làm của họ là ưu tiên trọng tâm phát triển, đi từ ngoài vào trong, tức là ưu tiên xây dựng khu vực ngoại ô trước. Mãi đến đầu thập niên 1990, người ta mới bắt đầu tập trung phát triển khu vực trung tâm đô thị. Nghĩa là trong nửa thế kỷ trước đó, cán cân xây dựng đô thị phát triển lệch hẳn về ngoại ô. Còn chúng ta thì cứ tiếp tục đi ngược lại xu hướng của thế giới cho dù phải trả giá rất đắt.

Liệu bây giờ thay đổi, theo anh, có còn kịp không?

Dù đã trễ nhưng trễ vẫn còn hơn không. Tôi nghĩ GDP của chúng ta sẽ tăng đáng kể nếu thay đổi này trở thành quốc sách. Ít nhất chúng ta cũng mất vài chục năm để phát triển nhanh khu ngoại vi trong khi khu trung tâm phát triển dần dần với tốc độ chậm hơn nhiều. Anh Trang Bảo Sơn, Phó Ban Quản lý Dự án Thủ Thiêm cho biết hiện nay mới có ba nhà đầu tư đến tìm hiểu cơ hội đầu tư vào Thủ Thiêm. Thử hình dung, nếu các dự án cao ốc đang và sẽ xây dựng ở trung tâm TP. Hồ Chí Minh "chạy" sang Thủ Thiêm do chi phí xây dựng rẻ hơn khu trung tâm hiện hữu thì chúng ta sẽ sớm có thêm một khu đô thị hiện đại, đồng thời cứu vãn được phần nào trung tâm lịch sử đã bị xâm hại.

Tiếng Pháp có một câu kinh điển: "Quand le bâtiment va, tout va!". Câu này đa nghĩa. Một là "an cư lạc nghiệp", xây dựng đô thị đâu ra đó thì doanh nghiệp phát triển ổn định. Hai là xây dựng đô thị trên cơ sở dự đoán tiềm năng mở rộng thì tự khắc phát triển đi vào kế hoạch. Ba là quy hoạch đô thị cần có sự hợp tác của nhiều ngành, từ luật pháp, văn hóa, kinh tế... Chỉ cần nhìn vào quá trình phát triển đô thị của một thời kỳ là có thể hình dung được tình trạng văn hóa, lịch sử, môi trường, kiến trúc, khoa học kỹ thuật của một quốc gia trong thời kỳ đó. Sinh thời, cha tôi thường nói: "Vạn thù quy nhất bổn, nhất bổn tán vạn thù". Nhìn cái nhỏ là thấy cái lớn, và ngược lại. Cái nhỏ có đầy đủ thành phần của cái lớn. Diện mạo đô thị là thước đo phát triển quốc gia.

Đất nước đã hòa bình được 35 năm. Theo anh, Việt Nam đã có những công trình kiến trúc tiêu biểu đại diện cho giai đoạn này?

Cha ông ta đã từng có một nền kiến trúc đáng tự hào. Mỗi triều đại phong kiến đều có những dấu ấn riêng. Gần nhất với chúng ta là giai đoạn trước 1975. Hồi đó, Việt Nam đã có một số thành tựu về bản sắc chẳng hạn như Dinh Độc lập, Thư viện Quốc gia ở trong Nam và Hội trường Ba Đình ở ngoài Bắc. Hội trường Ba Đình là công trình kiến trúc có sự tìm tòi, sáng tạo, dù trong điều kiện hạn chế về tài chính, tiếc là đã bị đập bỏ. Còn chúng ta hiện nay, nói một cách sòng phẳng, chưa có một công trình kiến trúc tiêu biểu mang âm hưởng văn hóa thời đại.

Tại sao?

Có nhiều nguyên nhân. Thứ nhất là chưa gột rửa tâm lý xây dựng tạm bợ hình thành trong thời chiến. Lúc đó, yếu tố an cư lạc nghiệp chưa khả thi, nguồn lực cũng hạn chế. Các nhà đầu tư không đầu tư lâu dài vì thế hệ sau, mà chủ yếu nhắm đến lợi ích ngắn hạn, có lời là sang tay. Vì miếng cơm manh áo, nhiều kiến trúc sư (KTS) triệt tiêu sự sáng tạo để chiều lòng nhà đầu tư. Thứ hai, chất xám chưa được định giá tương xứng, có sự chênh lệch đáng kể về thù lao giữa KTS trong và ngoài nước. Ngày trước, thù lao của KTS được xem là tiền danh dự (honoraire) và được trả với sự tôn trọng bởi KTS là người đại diện và bảo vệ cho lợi ích của khách hàng cũng như lợi ích chung, chứ không phải là thiết kế phí theo nghĩa KTS là người làm công cho khách hàng như hiện nay. Một dấu hiệu cho thấy nghề KTS đang bị thương mại hóa.

Thứ ba là chất lượng đào tạo. Thế hệ trước được đào tạo bởi các giáo sư nước ngoài hoặc tốt nghiệp ở nước ngoài, hằng năm số lượng tốt nghiệp chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng đều là những người giỏi và yêu nghề. Còn cách đào tạo hiện nay nghiêng về số lượng. "Xuất xưởng" hàng ngàn KTS mỗi năm để làm gì khi mà nhiều người phải chuyển sang làm nghề khác sau khi tốt nghiệp. Thứ tư là vấn đề lãnh đạo - quản lý. Có một thực tế là trong khoảng thời gian 15 năm, từ năm 1975 đến 1990, hầu hết những KTS không có cơ hội đào tạo hoặc tu nghiệp ở nước ngoài, tài liệu lạc hậu và không được cập nhật. Khá nhiều những người có tiếng nói quyết định trong lĩnh vực kiến trúc hiện nay từng được đào tạo trong thời kỳ này. Họ cần được tạo điều kiện tu nghiệp thêm ở nước ngoài, hoặc chính họ phải biết cầu thị, mời người giỏi về giúp mình.

Thêm nữa, đã chuyển sang giai đoạn kinh tế thị trường nhưng chúng ta vẫn duy trì cứng nhắc bộ Tiêu chuẩn thiết kế theo cơ chế cũ, khiến KTS bị gò bò bởi các quy định đã lỗi thời, từ tiêu chuẩn kỹ thuật cho đến chi phí thiết kế. Chưa kể, không ít chủ đầu tư vin vào đó để mặc cả với KTS.

Phải chăng đó là lý do khiến nhiều địa phương mời tư vấn thiết kế nước ngoài?

Cầu ngoại viện là "con dao hai lưỡi". Tháp đôi Petronas được xem là biểu tượng của Malaysia, mặc dù tác giả là KTS người Mỹ Cesar Pelli vì trước khi thiết kế, ông ấy đã dành rất nhiều thời gian và công sức để nghiên cứu về văn hóa nước này. Vậy nên, đã mời thì phải mời cho đúng. Mời KTS hàng đầu thế giới bớt được rủi ro vì họ có ý thức bảo vệ uy tín của mình. Tuy nhiên, trong nhóm phác thảo ý tưởng nhất thiết phải có người Việt, am tường văn hóa Việt tham gia. Khi thống nhất ý tưởng, chúng ta có thể nhờ giúp thêm về hạ tầng, giao thông... bởi đó là lĩnh vực mà họ có nhiều kinh nghiệm. Cũng không cần nước ngoài phải làm nhiều, chỉ cần họ làm mẫu một vài công trình, để đội ngũ KTS trong nước học hỏi.

Hiện nay, rất nhiều công trình do nước ngoài thực hiện tại TP. Hồ Chí Minh có hàm lượng văn hóa bản địa rất kém và chủ yếu thiết kế để phục vụ mục đích lợi nhuận của nhà đầu tư, điển hình là Khách sạn Kumho Asiana và Diamond Plaza, phá hỏng cảnh quan lịch sử khu vực Nhà thờ Đức Bà. Những công trình này không tệ về mặt kiến trúc nếu đơn lẻ. Tuy nhiên, phong cách hiện đại và giải pháp chiều cao không phù hợp với quần thể kiến trúc của trung tâm, bộc lộ sự thiếu ý thức về văn hóa.

Đúng là Nhà thờ Đức Bà đang bị bủa vây bởi các tòa nhà cao tầng. Đứng ở bất kỳ góc nào cũng không thể ngắm công trình văn hóa - tôn giáo này một cách trọn vẹn, bởi hậu cảnh luôn có sự hiện diện của tòa nhà thương mại. Vì sao khi duyệt quy hoạch người ta không thấy điều này?

Theo tôi, nên tách bạch lãnh đạo hành chính và lãnh đạo quy hoạch kiến trúc. Vai trò của người quản lý rất quan trọng. Một quyết định đúng có thể cứu cả một khu đô thị. Không thể bảo tồn trung tâm lịch sử bằng hô khẩu hiệu. Bên cạnh phí môi trường phải cao hơn nhiều như đã đề cập, việc cần làm ngay là xác định ranh giới cụ thể, trong đó chức năng và hệ số sử dụng đất cho phép phải phù hợp với cảnh quan trung tâm lịch sử, đảm bảo các công trình lân cận phải tương hợp với công trình trọng tâm, trong trường hợp này là Nhà thờ Đức Bà. Thí dụ, xác định hệ số sử dụng đất đối với việc xây dựng mới khu vực quanh các công trình lịch sử sao cho nếu đạp đi cái cũ thì cũng không xây cao thêm được bao nhiêu. Lúc đó, các nhà đầu tư sẽ "đi chơi chỗ khác", chẳng hạn như khu đô thị mới Thủ Thiêm. Bởi điểm chung ở các nhà đầu tư hiện nay là "tư duy mét vuông", tức là càng nhiều mét vuông càng tốt.

Liệu có giải pháp dung hòa lợi ích của đối tượng này với lợi ích cộng đồng?

Lý do là thiếu kiến thức, chỉ thấy một vế của vấn đề. Bớt "mét vuông", dành thêm diện tích cho cảnh quan và các công trình phụ trợ thì giá trị gia tăng nhiều hơn, túi tiền của nhà đầu tư vừa không vơi, lại vừa đóng góp cho xã hội những công trình đẹp. Có một thực tế là người ta đang đánh tráo khái niệm nhà cao tầng và nhà cao cấp. Thực ra, nhà thấp tầng với bao cảnh đẹp mới là cao cấp nhất.

Như vậy, kiến trúc sư hiện nay bị chi phối bởi hai nhà là Nhà nước và nhà đầu tư. Nhiều trói buộc như vậy nhưng anh quyết định "dành nhiều thời gian hơn ở Việt Nam" như lời tâm tình tại buổi sinh hoạt ở Cà phê thứ Bảy. Có phải vì con chim bay mãi rồi cũng mỏi?

Trước khi đi du học, tôi chưa bao giờ có ý nghĩ mình sẽ sống luôn ở nước ngoài. Những kinh nghiệm tích lũy nay đã tạm đủ để tôi về đóng góp cho Việt Nam. Cái mất thứ nhất khi sống ở nước ngoài là bỏ qua cơ hội đóng góp cho quê hương. Cái mất thứ hai là thời gian cho bản thân và gia đình. Kiếm được nhiều tiền nhưng không có thời gian để tiêu và gần gũi người thân thì cũng không có ý nghĩa. Thành ra, về Việt Nam cũng là vì mình.

Tuy vậy, tôi vẫn chưa về hẳn. Tôi ở nước ngoài quá lâu, cuộc sống ở Bắc Mỹ cũng gần gũi như ở Việt Nam. Phần khác là bởi kiến thức ngày nay thay đổi rất lẹ, ngừng một thời gian quay lại Mỹ là đã thấy có những kiến thức mới cần phải cập nhật rồi.

"Chúng ta hiện nay, nói một cách sòng phẳng, chưa có một công trình kiến trúc tiêu biểu mang âm hưởng văn hóa thời đại". Ảnh: tapchikientruc.
Anh có tin những lời mình đóng góp sẽ được lắng nghe?

Ngày còn bé xíu, có những lúc tôi ấm ức, cảm thấy bị trói buộc bởi những lời dạy của cha mẹ. Nhưng cha mẹ tôi vẫn kiên trì và quả là "mưa dầm thấm đất". Những lời dạy của cha mẹ tôi lúc sinh thời đã giúp tôi rất nhiều trong trường đời, càng ngày tôi càng thấm thía. Thay đổi tư duy người khác rất khó, cho dù mình góp ý với thiện chí. Nhưng không vì khó mà mình im lặng. Tôi tin dần dần sẽ có những nhà lãnh đạo lắng nghe và phát huy hiệu quả cho đất nước Thay đổi tư duy đúng thì xã hội sẽ tiến rất nhanh, một năm bằng mấy chục năm.

Kiến trúc là nghệ thuật. Nhìn lại các công trình mình đã thực hiện, với anh, công việc nhiều hơn tác phẩm hay ngược lại?

Tôi đã làm khá nhiều công trình, nhưng ưng ý thì rất ít. Phải vào cuộc mới có kinh nghiệm. Kiến trúc là lao động tập thể. Tất cả tác phẩm kiến trúc nổi tiếng trên thế giới đều không chỉ mang dấu ấn của kiến trúc sư, mà còn có dấu ấn của nhà đầu tư và nhà quản lý có tầm và có tâm. Bảo tàng Louvre của Pháp là một ví dụ. Bản thiết kế cải tạo mở rộng công trình này của KTS I.M Pei từng bị dư luận chỉ trích kịch liệt. Tổng thống Pháp Mitterand phải "đứng mũi chịu sào" rất lâu, trước khi nó được toàn thế giới công nhận là một kiệt tác. Đương nhiên, tìm được tri kỷ như vậy không dễ. Gần đây, tôi đã buộc phải khước từ một dự án mà mình rất muốn làm. Lý do cũng vì không thuyết phục được nhà đầu tư thay đổi "tư duy mét vuông", cho dù đã có phương án đảm bảo lợi nhuận và lợi ích lâu dài cao hơn nhiều.

Ngoài kiến trúc, anh còn chơi dương cầm rất cừ. Liệu có sự đồng điệu nào giữa những bản vẽ kỹ thuật và âm thanh?

Âm nhạc đỉnh cao và kiến trúc đỉnh cao đều thể hiện vẻ đẹp tâm hồn, vượt xa khỏi những toan tính đời thường như tiền bạc, danh vọng... Bởi nếu chạy theo tiền bạc và danh vọng thì không bao giờ trở thành nghệ sĩ giỏi. Âm nhạc giúp tôi giải tỏa những xúc cảm, tìm lại sự lạc quan, hứng khởi đối với công việc.

Trong âm nhạc, anh đã tìm được tri kỷ?

Tôi viết nhạc trước hết là để cho mình. Tôi chia sẻ âm nhạc của mình với những người mình yêu quý. Công việc sáng tác với tôi khá nhẹ nhàng, giống như một hình thức nhật ký, ghi lại những cảm xúc của mình vào những thời điểm đặc biệt với mình. Đến giờ, gia tài cũng được mấy trăm bài.

Xin cảm ơn anh.

Tác giả: Thượng Tùng (DNSGCT)

Theo Doanh nhân Sài Gòn Cuối tuần

nguồn: http://tuanvietnam.net/2010-07-24-tu-duy-dung-thi-xa-hoi-se-tien-rat-nhanh

Thứ Sáu, 28 tháng 5, 2010

Chủ Nhật, 28 tháng 3, 2010

100328- Làng Tre-Làng trẻ khuyết tật




Làng Tre là 1 trung tâm nuôi dưỡng cho trẻ em mồ côi, khuyết tật,...tại Long Khánh- cách SG 110 km.
Các bạn trong nhóm Từ Tâm (www.tutam.net) và TLV (thay mặt cho 3 Mạnh Thường Quân) đến thăm và tặng quà cho các em.
Quà tặng dù không nhiều (lương thực, đồ dùng , đồ chơi trị giá trên 2 triệu đồng- và hiện kim trị giá 2 triệu đồng) nhưng cũng góp chút lòng thành cho các cháu...
Liên lạc: cơ sở từ thiện LÀNG TRE
chủ nhiệm: Đại đức: THÍCH CHIẾU BỔN
Địa chỉ: khu vực cầu khỉ khô- ấp 1- Xuân Quế- Cẩm Mỹ- Đồng Nai.
ĐT: 061 269 5978- 061 2695979- 0977 329969

Thứ Ba, 13 tháng 10, 2009

091014- Chúng ta giàu quá trời rồi- cần vốn ODA chi trời!!!

TPHCM:

Cầu vượt hàng trăm tỷ đồng chưa thông xe đã hỏng

Xây xong gần 5 năm nhưng vì đường dẫn chưa hoàn thiện nên cầu vượt Gò Dưa (TPHCM) bị bỏ hoang khiến hàng trăm tỷ đồng cứ phơi nắng phơi sương và đang có dấu hiệu hư hỏng.

Ngã tư xe cộ qua lại nườm nượp và thường xuyên ùn tắc.

Mỗi ngày, hàng ngàn lượt xe khách và xe tải theo quốc lộ 1A vào thành phố, theo tỉnh lộ 43 về Bình Dương đều qua Ngã tư Gò Dưa. Khu vực lận cận còn có khoảng 100.000 công nhân làm việc, mật độ đi lại trong giờ cao điểm rất cao, do vậy tình trạng ùn tắc giao thông vẫn thường xuyên xảy ra tại đây.

Cô Trần Thị Thu Thuỷ, bán nước ngay góc ngã tư Gò Dưa cho biết: “Quốc lộ lớn mà ngày nào cũng kẹt xe. Xe container và xe khách nhiều lắm, có khi sắp thành 3 hàng chen kín hết mặt đường kéo dài cả km chờ băng qua ngã tư”.

Cầu vượt lại bỏ không khiến cỏ mọc um tùm.

Từ mười năm trước, đây đã được xem là một điểm ùn tắc giao thông phức tạp, Bộ Giao thông Vận tải đã lên kế hoạch xây cầu vượt băng qua quốc lộ 1A ngay tại vị trí này để giải quyết vấn nạn kẹt xe.

Năm 2004, cầu vượt Gò Dưa chính thức được khởi công với số vốn đầu tư là 189 tỷ đồng và đến tháng 5/2005 thì phần cầu vượt cơ bản hoàn tất. Tuy nhiên do sai sót trong công tác đền bù giải toả, người dân khiếu kiện kéo dài nên công tác giải phóng mặt bằng cho hạng mục xây dựng đường dẫn lên cầu thực hiện từ đó đến nay vẫn chưa thể hoàn tất.

Sạt lở hở cả chân cầu.

Do vậy, đến nay cầu vượt này vẫn chỉ mới có một đường dẫn tạm phía Bình Dương và một con đường nhỏ chừng 2m phía Thủ Đức dẫn lên cầu, chỉ đủ chỗ cho xe hai bánh lưu thông, xe ô tô thì không thể lên cầu. Điều đó khiến cây cầu trở nên vô tác dụng, đường thì kẹt cứng bên dưới mà cầu vượt thì để không.

Theo ông Huỳnh Công Hùng, Phó trưởng ban Kinh tế - Ngân sách HĐND TPHCM, muốn giải toả hết phạm vi dự án thì phải điều chỉnh mức hỗ trợ đền bù giải tỏa. Số tiền chênh lệch có thể khiến vốn đầu tư dự án tăng lên cả trăm tỷ đồng. Điều này TP vẫn còn đang cân nhắc, tính toán thực hiện vì vấn đề vốn hiện tại cũng rất khó khăn.

Nhà dân chưa giải toả nên cầu vẫn đang “chờ” đường.

Vì thế qua gần 5 năm “phơi nắng mưa” cây cầu vượt này đang có dấu hiệu xuống cấp, cỏ mọc um tùm phía đường dẫn lên cầu cũng như ven thành cầu. Đặc biệt, phần đường dẫn tạm phía Bình Dương đã bị sạt lở một hố sâu gần 1m, đường kính cũng chừng 1m và tạo thành một hàm ếch ăn sâu vào giữa đường, làm lộ cả chân cầu.

Do cầu bỏ không, ít người qua lại nên chưa có tai nạn đáng tiếc nào xảy ra nhưng nếu không thường xuyên kiểm tra, duy tu và nhanh chóng đưa cây cầu này vào sử dụng thì đây là một lãng phí lớn cho ngân sách.

Tùng Nguyên

nguồn: http://dantri.com.vn/c20/s20-355894/cau-vuot-hang-tram-ty-dong-chua-thong-xe-da-hong.htm

Thứ Năm, 30 tháng 7, 2009

090731- “Co cẳng” qua cầu Đuống

Dù trời nắng ráo nhiều ngày nay, nhưng đoạn đường dưới chân cầu Đuống luôn có một “khúc sông” lầy lội, bẩn thỉu. Xe máy, xe đạp nào đi qua đoạn đường đều kinh hãi, cách an toàn nhất là... “co cẳng” phi qua...

Dưới chân cầu Đuống (thuộc phường Đức Giang, quận Long Biên, Hà Nội) tồn tại một “khúc sông” có chiều dài chừng 20m, rất nhếch nhác, bẩn thỉu, là nỗi sợ hãi của các phương tiện giao thông khi qua đoạn đường này. Ông Nguyễn Văn Minh, người dân sống ở khu vực này cho biết, “khúc sông” này tồn tại đã 3 năm nay, do cống nước nơi đây bị tắc nghẽn từ lâu mà không thấy một cơ quan chức năng nào đến giải quyết.

Theo quan sát của PV Dân trí, lưu lượng người qua lại trên đoạn đường rất đông. Những người đi xe máy, xe đạp đều co cẳng để không bị nước bẩn dây vào giày và quần. Tuy nhiên, các phương tiện xe tải, xe khách, taxi khi qua đoạn đường trên lại phóng rất nhanh nên không ít người bị nước bẩn bắn vào người, bực tức mà không biết kêu ai.

Chùm ảnh PV Dân trí ghi cảnh người dân co cẳng qua đoạn đường dưới chân cầu Đuống:
 

Dưới chân cầu Đuống là một khúc sông lầy lội, dù trời nắng ráo

Nước bẩn bắn tung tóe khi các phương tiện phóng nhanh qua khúc sông, cách tốt nhất là co chân lên để tránh bẩn

Một chút "suy tư" khi qua "sông"

Một cách co chân độc chiêu

Không co chân thì lãnh đủ

Nhiều xe tải, xe khách phóng nhanh bắn nước tung tóe biến người đi xe máy thành nạn nhân của "khúc sông"

Ai đi qua đoạn đường cũng hoảng sợ vì đoạn đường lầy lội, tội nghiệp nhất là người già và trẻ nhỏ

Theo nhiều người dân, cảnh "co chân qua cầu" đã diễn ra 3 năm nay mà không được cơ quan chức năng giải quyết.
Sông Lam