Hiển thị các bài đăng có nhãn lạmphát. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn lạmphát. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Hai, 23 tháng 5, 2011

110523- Tôi giàu hay nghèo?

Thực tâm tôi không thích giàu, không hẳn vì vợ chồng tôi dốt nát, kém cỏi đến mức không kiếm ra tiền nên đành phải nhẫn nhịn.

Cảnh đi thuê nhà rất không ổn định, sợ nhất có con mọn mà đồ đạc phải chuyển đi chuyển lại, vất mình mà khổ cả con. Vì thế chúng tôi bàn nhau nhất thiết phải có nhà riêng.

Cưới xong, chúng tôi vẫn kế hoạch để có điều kiện dành tiền, dành thời gian tìm hiểu các kiến thức nuôi con.

Nửa năm sau hai đứa đã tự mình mua được một mảnh đất hiện đang ở. Tôi có bầu. Khi con tròn tuổi chúng tôi đã dựng được một căn nhà, chỉ phải vay chút ít, không xin của hai bên một đồng nào. Bố mẹ đã quá vất vả, nên để họ được nghỉ ngơi. Chúng tôi cũng sẽ sống cần kiệm, để gắng luyện cho cả con mình không dựa dẫm vào bố mẹ.

Bạn bè có gợi ý cho tôi làm thêm cái này cái khác để thêm thu nhập, còn tôi chỉ muốn chuyên tâm vào công việc ổn định mà mình yêu thích, có thu nhập để gia đình không lâm vào cảnh “túng làm càn”.

Nếu là công sức vất vả bỏ ra, thì một đồng tôi cũng phải đòi hỏi cho mình, nhưng nếu không có công thì không bao giờ tôi điềm nhiên hưởng lợi. Tôi tự hào rằng gia đình mình suốt bao năm nay sống bằng sức lao động chân chính.

Nhà tôi cấp 4, mái ngói, trần nhựa, xây dài kiên cố trên diện tích 90m2. Có hai buồng ngủ, một phòng khách rộng, một bếp, một nhà tắm cùng công trình phụ nhỏ vừa đủ dùng và một mảnh vườn be bé để trồng rau cho con ăn.

Chúng tôi dự tính khi nào xuống cấp mới sửa hoặc xây lại nếu có tiền, điều này không bắt buộc và càng không gây áp lực cho ai.

Nhà không có điều hòa, không nóng lạnh, máy giặt… Đồ dùng điện chỉ là 5 chiếc đèn tuýp 60cm, hai chiếc quạt cây, một ấm nước, một nồi cơm điện, một TV và một Laptop. Mỗi tháng dùng hết 40 số điện, chưa bao giờ trên 50 số bất kể mùa đông mùa hè.

Chúng tôi có hai chiếc xe máy, một cái đưa về quê cho bố chồng đi. Một cái chồng đi làm. Sáng sáng sau khi mang gửi con, tôi lại được nhàn tản đi xe đạp đến công ty cách nhà 1,5km, chiều thong thả đạp về. Đó cũng là phút thư giãn trong ngày, tôi được dịp tập thể dục, tìm lại hình chữ S thân yêu.

8h tối, sau khi việc vặt đã được hai vợ chồng cùng nhau “thanh toán”, cả nhà lại cùng đùa vui bên con, hoặc dắt nhau đi bộ ra siêu thị gần đó, vào khu vui chơi, có khi chỉ là thay đổi không khí, bát phố nghe gió thổi và ngắm người qua lại…

Các bạn hỏi tôi về khoản để dành, đương nhiên là có. Sau khi trả xong nợ xây nhà, tôi sẽ mua một ít vàng phòng bất trắc. Còn đâu nếu họ hàng, bạn bè thân thiết của mình cần sẽ cho mượn, thậm chí là làm từ thiện, để lại phúc đức cho con cái.

Dù cuộc sống luôn tiềm tàng những bất ổn, các cơn “bão” không ngừng chực chờ xông đến, nhưng “nước nổi thuyền nổi” tôi vẫn bình tĩnh sống giản dị, biết tiết chế bản thân để không mất quá nhiều thời gian kiếm tiền hòng chi dùng cho cuộc sống xa hoa hơn.

Tôi có thời gian để tận hưởng những gì mình có, bên chồng, bên con trai ba tuổi, nhanh nhẹn, láu lỉnh, để tôi biết rằng mình đang thực sự được sống. Tôi yêu cuộc sống này vô cùng.

Có ai thương tôi đang tự đày đọa bản thân?

Có ai ghen tị với cuộc sống của tôi không?

Thanh Tịnh

nguồn: http://dantri.com.vn/c130/s130-483313/toi-giau-hay-ngheo.htm

Thứ Năm, 28 tháng 4, 2011

110429- Một ngàn đồng

Sống và làm việc ở nước ngoài, xa quê tôi rất nhớ, rất hay về
thăm quê cũng như luôn tìm kiếm những cơ hội để có thể về quê hương làm ăn, sinh
sống, phục vụ đất nước.

Tôi rất thích uống cà phê. Ở Sài Gòn rất nhiều quán ăn trưa, cà
phê rất ngon, không gian rất đẹp và phục vụ cũng rất lịch sự. Qua đó tôi thấy
rằng đất nước tôi đang ngày một tiến bộ rõ rệt về kinh tế và văn hóa tiêu dùng,
văn hóa kinh doanh.

Về nước lần này tôi ghé một quán cà phê ở Quận Phú Nhuận, rất
phong cách, không gian, âm nhạc phù hợp với doanh nhân, nhân viên công sở. Đồ ăn
thức uống ở đây rất ngon, nhân viên phục vụ rất lịch sự. Tôi cảm thấy hài lòng
và thoải mái khi thưởng thức cà phê ở đây cùng bạn bè.

Nhưng có một sự việc làm tôi rất ngạc nhiên bởi vì tôi không
nghĩ ở một nơi văn hóa cao như thế này vẫn tồn tại: Hóa đơn thanh toán của tôi
hết 219.000 VND, tôi đưa cho nhân viên 220.000 VND, tôi đợi hoài vẫn không thấy
nhân viên thối lại cho tôi 1.000 VND. Ở Nhật Bản, dù một yên (khoảng 250 VND)
người bán cũng thối và người mua cũng nhận. Tôi ra về với bao nhiêu suy nghĩ lo
lắng. Tôi muốn đưa ra một lý giải và hệ quả của vấn đề này.

Thứ nhất, hành động đó rõ ràng là không tôn trọng tài sản của
khách hàng. Hậu quả của việc này chắc các bạn cũng hiểu.

Thứ hai, tôi muốn nói một điều quan trọng hơn, việc anh nhân
viên không thối cho tôi một ngàn đồng như một mặc định có lẽ anh ta cho rằng giá
trị của 1.000 VND quá bé.

Ở Việt Nam lần này, tôi bắt gặp khá nhiều lần tờ 500VND lăn lóc
ở góc đường, góc nhà mà hình như không ai thèm lượm. Vâng, nếu thế thì đúng là
tờ 500 VND không ai thèm nhặt cũng phải. Đây là một điều rất nguy hiểm bởi các
hệ lụy mà tôi sẽ trình bày sau đây:

- Lạm phát: Thời gian rất nhanh thôi, tôi thấy tờ 100 VND đã
chết, rồi đến tờ 200 VND.

Lạm phát có nhiều nguyên nhân, nhưng chính hành vi sử dụng đồng
tiền, hành vi xem nhẹ đồng tiền của người dân cũng gây nên trượt giá và lạm
phát.

Ở Nhật Bản đồng xu một yên vẫn tồn tại mấy chục năm nay và chưa
có dấu hiệu nó sẽ mất đi. Còn ở Việt Nam, nếu chúng ta vẫn còn hành vi thiếu tôn
trọng đồng tiên, rất nhanh thôi tờ 500 VND sẽ chui xuống gầm bàn, gầm ghế, bãi
rác.

- Trượt giá: Chúng ta xem nhẹ giá trị 500VND, thế thì hôm nay
các bạn mua bó rau mười ngàn đồng, ngày mai mua bó rau mười ngàn năm trăm đồng
cũng được, vậy bó rau đó rất nhanh chóng nhảy lên mười một ngàn mà chúng ta "vẫn
chấp nhận được". Đấy, chính chúng ta gây nên tình trạng trượt giá.

- In tiền: Khi lượng tiền mất đi, Chính phủ phải chi phí để in
thêm tiền, in tiền mệnh giá cao hơn. Thực sự những chi phí của chính phủ cuối
cùng cũng chính chúng ta phải gánh chịu. Bởi vì nếu không chi phí, số tiền đó
của chính phủ sẽ đầu tư lại cho cơ sở hạ tầng, cho phúc lợi xã hội phục vụ chúng
ta.

Thứ ba, thái độ khách hàng (như tôi) cũng quá dễ dãi, tôi xin
biện minh cho mình một chút là tôi ở nước ngoài nên tình huống bất ngờ làm tôi
hơi lúng túng. Nếu dễ dãi có thể sinh ra văn hóa "cố tình tính nhầm hóa đơn"
không chừng.

Một lần nữa tôi muốn nhắc lại: "Ở Nhật Bản, dù một yên ( 260
VND) người bán cũng thối lại và người mua cũng nhận, mấy chục năm qua đồng một
yên vẫn tồn tại và tôi chưa thấy dấu hiệu nó sẽ bị chết đi!"

Thân,Hoàng Đại Nghĩa

nguồn: http://vnexpress.net/gl/ban-doc-viet/2011/04/mot-ngan-dong/

Thứ Hai, 17 tháng 1, 2011

110117- Chuyện kiều hối và sự “kích cầu” thị trường nhà đất

Bà con kiều bào đang hướng về quê hương trong những ngày Tết cổ truyền bằng tình cảm và bằng cả những hy vọng đầu tư mới. Ông Tạ Nguyên Ngọc, Vụ trưởng vụ Quan hệ kinh tế-Khoa học công nghệ (Ủy Ban Nhà nước về người Việt Nam ở nước ngoài) nói về vấn đề kiều hối.
Kiều hối phần lớn được đổ vào thị trường bất động sản
 
Có một vấn đề nhiều người có quan tâm nhưng không mấy ai hiểu thật rõ đó là “câu chuyện về kiều hối,” xin ông có thể cho biết đôi nét về kiều hối hiện nay?

Bây giờ kiều hối đã không còn được hiểu đơn giản như ngày xưa nữa. Trước đây, kiều hối là ngoại tệ được người Việt Nam định cư ở nước ngoài gửi về cho thân nhân. Thời đó, chủ yếu là ngoại tệ kiều bào gửi về giúp đỡ gia đình ở trong nước có thêm tiền chi tiêu, sinh sống.

Bây giờ thì “câu chuyện kiều hối” đã khác. Ngay đối tượng gửi về cũng khác, không giới hạn trong những người Việt định cư ở nước ngoài mà cả người Việt Nam sống và làm việc ở nước ngoài. Vì có người hàng chục năm sinh sống, làm việc ở nước khác vẫn giữ hộ khẩu, quốc tịch Việt Nam.

Vì thế, kiều hối của người Việt Nam gửi về nước hiện còn là tiền đầu tư làm ăn chứ không chỉ gửi để thân nhân tiêu dùng.

Con số thống kê kiều hối gần đây ra sao, thưa ông?

Thực tế, cũng rất khó thống kê chính xác. Con số nào đưa ra cũng là thống kê chưa đầy đủ. Hiện nay, 3.228 doanh nghiệp của kiều bào ta kê khai lượng ngoại tệ đầu tư cũng đưa đến con số 5-7 tỷ USD.

Nhưng ngay như một doanh nghiệp đầu tư ở tỉnh Bà Rịa-Vũng Tàu cũng đã đưa ra con số 6-7 tỷ USD. Cũng cần hiểu là vốn đăng ký khác với vốn thực tế triển khai. Vì không ít khi đưa ra con số đầu tư mấy tỷ đô nhưng sau đó lại không đưa vào thực hiện được, hoặc thay đổi với mức vốn đầu tư thấp hơn nhiều.

Đầu tháng 12/2010 có nguồn đưa ra con số trên 7 tỷ USD, rồi gần đây có báo cáo bổ sung thêm để thành trên 8 tỷ USD vẫn là con số thống kê chưa đầy đủ. Thực chất con số này vẫn là con số cộng gộp từ báo cáo của các ngân hàng mà thôi. Cụ thể, hết tháng 11/2010, ước đoán 7,6 tỷ USD, đến tháng Mười hai cộng thêm hơn 700 triệu USD thì thành ra khoảng 8,3 tỷ USD. Trong khi đó thực tế, có nhiều số tiền chuyển qua các hình thức khác nữa.

Xin ông cho biết về các hình thức chuyển tiền áp dụng phổ biến trên thực tế?

Ví dụ như không chỉ có tiền gửi qua ngân hàng, bưu điện, khai báo khi mang qua cửa khẩu mà tiền mang về là tiền “cầm tay” nhưng chưa đến giới hạn phải khai báo cũng nhiều. Người nhà gửi về qua người thân, mà cầm dưới 7.000 USD thì không phải khai báo. Đó là chưa kể một hình thức cũng khá phổ biến như các gia đình trong nước có con học ở nước ngoài. Kiều bào ta ở bên đó chi cho người học, ở đây trả lại cho thân nhân của kiều bào…

Có cách nào thu hút được nguồn kiều hối để có thể “nắm” một nguồn tài chính cho hoạch định kinh tế lớn?

Sẽ là không thực tế nếu kêu gọi công khai hay thu hút nguồn lực kinh tế từ kiều hối. Song phải khẳng định rằng đây là nguồn tài chính lớn, ít nhiều có ý nghĩa bổ sung nguồn ngoại tệ, đóng góp tốt cho nền kinh tế.

Theo tìm hiểu của chúng tôi, thì phần lớn các gia đình rút ra rồi đầu tư vào bất động sản, bổ sung cho nguồn vốn kinh doanh và không loại trừ có tham gia vào thị trường chứng khoán.

Nếu bây giờ có ai kêu gọi đầu tư đảm bảo an toàn mà lãi suất rất cao thì có thể thu hút được. Song thực tế không có được như vậy nên nguồn kiều hối vốn mang tính tư nhân rất khó thu hút tập trung. Tuy nhiên, kiều hối luôn góp phần không nhỏ vào việc giúp kinh tế tăng trưởng.

Vâng, “dân giàu nước mạnh” đang là một mục tiêu của chúng ta, nhưng việc đầu tư vào bất động sản của kiều bào gần đây có biến động gì lớn không, thưa ông?

Không có biến động lớn. Chắc nhà báo muốn nhắc đến Nghị định 71 về cho phép kiều bào tham gia mua bất động sản. Song phải nói ngay rằng nếu kiều bào ta có điều kiện mua nhà đất thì đã mua rồi, không phải đợi đến khi được phép sở hữu nhà ở tại Việt Nam mới mua.

Kiều bào đã gửi, nhờ thân nhân đứng tên mua mua nhà và quyền sử dụng đất từ trước. Tuy nhiên, cũng có thể thấy việc được công khai, chính thức sở hữu nhà và quyền sử dụng đất sẽ bớt được mọi tranh chấp, khiếu kiện và thuận lợi hơn.

Như vậy là khác với dự đoán của các văn phòng tư vấn nhà đất về việc Việt kiều sẽ đổ xô về mua nhà ở và quyền sử dụng đất?

Theo chúng tôi tìm hiểu thì không có biến động đột biến gì. Thị trường bất động sản cũng không vì kiều bào được phép sở hữu chính thức mà "nóng" lên như đã có kiểu dự báo “kích cầu.” Tôi muốn nói thêm là giá nhà đất ở trong nước khá cao và số đông kiều bào ta cũng không thật giàu có đến mức để sẵn tiền chờ có quy định được sở hữu bất động sản là ào ào về nước mua nhà khiến “sốt” thị trường nhà, đất.

Xin trân trọng cảm ơn ông!

Theo Nguyễn Anh
Vietnam+

nguồn: http://dantri.com.vn/c76/s76-451731/chuyen-kieu-hoi-va-su-kich-cau-thi-truong-nha-dat.htm

Thứ Tư, 22 tháng 12, 2010

101223- Bất động sản 2010: “Chóng mặt” và “toát mồ hôi”

Nhìn lại một năm qua không ít người khỏi giật mình khi giá đất tại một số khu vực trên địa bàn Hà Nội tăng “chóng mặt”, thậm chí những người có thâm niên đầu cơ BĐS cũng phải “toát mồ hôi”.
Mặc dù đã xây xong nhưng các căn biệt thự này vẫn chưa có người mua bởi giá của nó vượt quá khả năng của đa số người có nhu cầu

Khu vực nào giá đất tăng mạnh nhất?

Theo khảo sát, khu vực giá đất tăng mạnh nhất trong năm 2010 thuộc về khu vực phía Tây. Đơn cử việc Ba Vì trở thành tâm điểm chú ý của giới đầu tư kể từ khi đồ án quy hoạch chung Thủ đô Hà Nội được công bố, nhiều người kỳ vọng việc đầu tư BĐS theo kiểu “đi trước đón đầu” sẽ thu lợi nhuận cao khi quy hoạch được triển khai khiến giá đất ở khu vực này “nóng” từng ngày.

Khi cơn sốt lên tới đỉnh điểm, hàng trăm người đổ xô đi lùng mua đất để lướt sóng thì giá đất khu vực này bị đẩy lên đến mức khó tin khi một số mảnh tưởng chẳng có giá trị gì lại lên đến tiền tỷ.

Khi “sốt tan sóng lặng” nhà đầu tư lại nghe nghóng được thông tin trụ sở bộ ngành sẽ đặt tại Mỹ Đình, cộng với việc Đại lộ Thăng Long - Con đường dài và hiện đại nhất Việt Nam và đường Lê Văn Lương kéo dài được thông xe khiến khu vực này được thổi thêm một “luồng sinh khí” mới.

Hai bên Đại lộ là hàng trăm dự án bất động sản lớn nhỏ khác nhau có thể kể sơ qua như: Khu đô thị mới Tây Mỗ - Đại Mỗ, Geleximco, Nam An Khánh, Bắc An Khánh, Khu đô thị Miêu Nha, khu đô thị mới Splendora (Hoài Đức - Hà Nội); dự án Khu nhà ở Đại Mỗ; tổ hợp khách sạn Dầu khi…

Hạ tầng tốt khiến giá đất khu vực này liên tiếp lập kỷ lục. Tại khu đô thị Tân Tây Đô, giá đất đầu năm đưa ra là 22 triệu đồng/m2, cuối năm giá đất tăng lên 60 triệu đồng/m2. Dự án Lê Trọng Tấn Geleximco đầu năm được bán với giá 50 triệu đồng/m2 thì cuối năm giá các ô liền kề mặt đường 42m Lê Trọng Tấn cũng đã tăng lên 100 triệu đồng/m2.

Tại khu đô thị mới An Hưng, đầu năm giá đất chỉ khoảng trên 40 triệu đồng/m2, nay đã có giá trên 60 triệu đồng/m2 (giáp mặt đường nội bộ khu dân sinh) và lên tới trên 100 triệu đồng/m2 (giáp đường lớn từ 30 m trở lên). Giá đất tại Khu dự án Văn Phú còn cao hơn: giáp đường dân sinh khoảng 70 triệu đồng/m2, còn giáp đường lớn trên 30 m lên tới trên 130 triệu đồng/m2.

Đường Lê Đức Thọ giá đất đã ở mức 350 triệu - 370 triệu đồng/m2, đất khu vực trong ngõ thuộc các làng Phú Đô, Phú Mỹ, Đình Thôn cũng có giá từ 70 triệu - 100 triệu đồng/m2.

Không chỉ dừng lại ở phía Tây, 4 quận nội thành Hà Nội là Hoàn Kiếm, Ba Đình, Đống Đa và Hai Bà Trưng giá đất cũng “trên trời” với giá bình quân là từ 500 triệu - 700 triệu đồng/m2.

Xét về giá trị thì đầu tư ở phía Tây tốt hơn, tuy nhiên nếu về lợi nhuận thì khu vực Mê Linh, Đông Anh là có lợi nhuận hơn cả. Trong năm nay, giá đất khu vực này cũng có nhiều biến động.

Tại Mê Linh, giá dao động đầu năm là 6,5 - 17 triệu đồng/m2 vào cuối năm. Khu vực Đông Anh giá đất được nhích dần lên bởi cầu Nhật Tân đã chính thức khởi công xây dựng nên giá đất cũng dao động từ 10 - 30 triệu/m2 tùy từng khu vực.

Không vội mải mê chạy theo cơn lốc đầu tư vào khu vực phía Tây, các nhà đầu tư lại chuyển hướng sang khu vực phía Đông bởi hạ tầng giao thông khu vực này đang phát triển nhanh chóng.

Chính lý do trên khiến giá đất thổ cư lại thêm một đợt “sóng” mới. Giá đất làng Trạm - Long Biên (cách cầu Vĩnh Tuy 300m) giá 35- 38 triệu đồng/m2. Đất nền khu Tư Đình, đường 40m giáp sân bay Gia Lâm, có khu sinh thái sân golf giá khoảng 35 triệu đồng/m2.

Khu Thạch Bàn giá khoảng 30 triệu đồng/m2. Giá đất tăng gấp 3 lần so với thời điểm đầu năm 2010. Hay giá đất Ngọc Thụy (Gia Lâm) đã lên tới 35 - 40 triệu đồng/m2. Khu vực Đa Tốn đã tăng lên đến 15 - 16 triệu/m2.

Biến động mạnh - Vì sao?

Trong mấy năm gần đây, thị trường bất động sản Việt Nam bắt đầu phát triển mạnh, thay vì đầu tư vào vàng và chứng khoán, nhiều các nhà đẩu tư đã chuyển sang đầu tư vào lĩnh vực bất động sản.

Theo ông Nguyễn Trung Vũ - Tổng giám đốc Công ty cổ phần bất động sản Thế Kỷ, thời điểm hiện tại vàng và chứng khoán luôn có những biến động phức tạp.

Theo kinh nghiệm của phần lớn nhà đầu tư bất động sản khi đầu tư vào vàng và chứng khoán họ đều không thành công. Trong khi đó, bất động sản đem lại không ít lợi nhuận, điều đó chứng tỏ bất động sản luôn là kênh đầu tư hấp dẫn và ít rủi ro. Chính yếu tố đó đã thu hút ngày các nhiều các nhà đầu tư tham gia vào thị trường.

Đồng quan điểm trên, ông Nguyễn Hữu Đoàn - Chuyên gia nhận định thị trường BĐS cho rằng, nguyên nhân lớn dẫn tới sự biến động giá đất năm nay có 2 vấn đề lớn là chính sách tiền tệ và chính sách quản lý vĩ mô.

Ngoài tác động của giá vàng, giá đô la Mỹ tăng, kéo theo lo ngại về sự mất giá của VND, thì nguyên nhân cơ bản vẫn là do đây là thời điểm cuối năm, các khoản lợi nhuận đã có thể hạch toán vì vậy nhu cầu mua BĐS như một hình thức cất giữ tiền an toàn của người dân gia tăng.

Về giá đất liên tục bị đẩy lên cao, ông Đoàn cho rằng, đây là điều đương nhiên bởi thực tế, mỗi căn hộ cần bán sẽ qua các kênh trung gian khác nhau và qua mỗi kênh, giá lại bị đẩy lên để môi giới hưởng chênh lệch. Càng để lâu và qua nhiều kênh, giá đất càng bị thổi cao.

Để kiềm chế nạn đầu cơ, đẩy giá đất lên cao, theo ông Đoàn, Nhà nước cần quan tâm xây dựng các cơ chế, chính sách nhằm thông tin rộng rãi tới toàn thể nhân dân nói chung, cũng như nhân dân Thủ đô nói riêng, về quy hoạch các dự án khu đô thị, khu dân cư, lộ trình xây dựng, thực hiện các dự án này.

Tránh tình trạng mập mờ trong thông tin để giới đầu cơ lợi dụng. Nếu làm được như vậy sẽ góp phần rất tích cực và hiệu quả trong việc kiềm chế giá đất bùng phát.

Ở một khía cạnh khác, một trong những nguyên nhân chính khiến giá đất tăng mạnh là do “dư âm” của việc thông đường cùng với tiến độ xây dựng tại các dự án tăng giá khá nhanh khiến các nhà đầu tư “đổ xô” đầu tư vào những khu vực này.

Điển hình là việc thông xe Đại lộ Thăng Long và đường Lê Văn Lương kéo dài khiến đất phía Tây lên “như diều gặp gió”. Hay việc đưa hai cầu Thanh Trì và Vĩnh Tuy vào sử dụng và mới đây là việc thông xe cầu cạn Pháp Vân đã nối cầu Thanh Trì với tuyến đường vành đai 3 Hà Nội, tạo lộ trình khép kín Nội Bài - Cầu Thăng Long - Phạm Văn Đồng - Phạm Hùng - Khuất Duy Tiến - Pháp Vân - Cầu Thanh Trì, giúp rút ngắn thời gian di chuyển từ Mỹ Đình lên cầu Thanh Trì, tạo điều kiện thuận lợi cho phát triển kinh tế, giao thông liên kết giữa các chùm đô thị phía Đông và phía Tây của Thủ đô.

Theo Lưu Vân
Báo Diễn đàn Doanh nghiệp

Thứ Ba, 30 tháng 11, 2010

101201- “Cha đẻ” của chiến lược cạnh tranh: “BĐS gia tăng khiến tôi sợ”

“BĐS đang gia tăng khiến tôi ngày càng sợ hơn, đi đâu cũng thấy công trình. Phải chăng vốn đang đổ quá nhiều vào BĐS thay vì tăng vào sản xuất để cân bằng” - Giáo sư Michael Porter - “cha đẻ” của “Chiến lược cạnh tranh” nhận định về kinh tế Việt Nam.
 >> Michael Porter: Để thành công, cần biết từ bỏ…
 >> Doanh nghiệp Việt đang đối mặt với “cơn gió bão”
Đầu tư nhiều nhưng…
 
Báo cáo Năng lực cạnh tranh Việt Nam 2010 có thể coi là báo cáo đầu tiên cấp quốc gia của Việt Nam về năng lực cạnh tranh của nền kinh tế. Báo cáo được xây dựng bởi Viện Quản lý Kinh tế Trung ương (CIEM) và Học viện Năng lực cạnh tranh châu Á phối hợp thực hiện. Giáo sư Michael Porter, “cha đẻ” của chiến lược cạnh tranh chính là người chỉ đạo trực tiếp việc thực hiện báo cáo này.
 
Giáo sư Michael Porter, “cha đẻ” của chiến lược cạnh tranh
 
Theo báo cáo, chính sách kinh tế vĩ mô trong những năm gần đây của Việt Nam hiện đang là một điểm yếu lớn. Chính sách tài khoá của Việt Nam đang bị cản trở rất nhiều bởi các thâm hụt của khu vực Nhà nước.
 
Áp lực liên tục lên tỷ giá, tỷ lệ lạm phát cao, cũng như sự phát triển nóng của thị trường tài chính trước khi nổ ra khủng hoảng tài chính toàn cầu là những dấu hiệu về một chính sách tiền tệ còn có vấn đề.
 
Trong khi đó, các khoản đầu tư lớn vào cơ sở hạ tầng, đường xá, cảng, sân bay, năng lượng… đã được thực hiện, nhưng tác động kinh tế - xã hội của các công trình đem lại chưa rõ do hiệu quả thấp và thiếu trọng tâm, trọng điểm trong đầu tư.
 
GS. Michael Porter nhận định, câu chuyện “ngoạn mục” của Việt Nam là tăng trưởng kinh tế, có sức bật lớn trong khủng hoảng. Song thách thức là cho dù có tăng trưởng nhưng chỉ duy trì mức thịnh vượng cũng như năng suất nền kinh tế đều thấp.
 
Báo cáo cũng cho thấy, tăng trưởng của nền kinh tế trong nước đang ngày càng phụ thuộc vào tăng vốn đầu tư, mà thiếu lực đẩy từ nhân tố lao động và năng suất các nhân tố tổng hợp, những nội lực tạo nên sức cạnh tranh của nhiều nước phát triển và đang phát triển khác.
 
Theo số liệu thống kê thời kỳ 2006 - 2010, tỷ lệ vốn đầu tư toàn xã hội so với GDP luôn ở mức trên 40%, cao hơn nhiều so với các nước công nghiệp mới có cùng giai đoạn phát triển. Tuy nhiên, hiệu quả đầu tư lại chưa phát huy rõ rệt đến đời sống kinh tế, xã hội.
 
Tham nhũng là vấn đề lớn
 
Không những vậy, Việt Nam còn đang phải đối mặt với khó khăn do chưa phát triển kinh tế cụm ngành, chúng ta mới chỉ là nhập về lắp ráp và xuất khẩu, nên không thể tăng năng suất lao động và tăng lương.
 
Năng lực cạnh tranh của Việt Nam không có lợi thế độc đáo
 
GS. Michael Porter đưa ra ví dụ, Thái Lan có cụm ngành ô tô rất có năng lực cạnh tranh. Nếu hạ thuế quan thì sẽ không có nhà đầu tư nào vào Việt Nam bởi dù lương thấp nhưng năng suất cũng thấp thì không ai quan tâm.
 
Các công ty đa quốc gia đến Thái Lan vì họ thấy đó là điểm sản xuất tập trung theo cụm có tác động đến năng suất, trong khi ở Việt Nam thì chỉ dựa vào từng doanh nghiệp đơn lẻ. Điều này đặt ra vấn đề muốn phát triển cần phải tạo được môi trường kinh doanh năng suất cao, đổi mới công nghệ để tăng năng suất.
 
Đáng chú ý, tỉ lệ đầu tư so với GDP của Việt Nam đang giảm nên muốn duy trì tăng trưởng thì phải đầu tư nhiều thêm. Không những vậy, hơn 60% doanh nghiệp được hỏi cho biết đang khó khăn trong tìm lao động, đấy là chưa kể đến những bất cập về hạ tầng như thiếu điện…
 
“BĐS đang gia tăng khiến tôi ngày càng sợ hơn, đi đâu cũng thấy công trình. Phải chăng vốn đang đổ quá nhiều vào BĐS thay vì tăng vào sản xuất để cân bằng kinh tế. Bên cạnh đó, chúng ta thu hút nhiều FDI nhưng có khoảng cách lớn giữa cam kết và thực hiện” - GS. Michael Porter nói.
 
Nhận định về tình hình, Giáo sư cho rằng, môi trường hành chính vẫn chưa được thông thoáng, điều này làm hạn chế sức hấp dẫn của Việt Nam đối với các nhà đầu tư...
 
Không những vậy, năng lực cạnh tranh của Việt Nam đáng tiếc là không có lợi thế độc đáo. Đặc biệt là tham nhũng là vấn đề quá lớn mà Việt Nam cần phải cố gắng vượt qua. “Vì vậy, Việt Nam cần phải chuyển dịch sang một giai đoạn phát triển mới” - giáo sư khẳng định.
 

Cần thay đổi thế nào?

Theo GS. Michael Porter, năng lực cạnh tranh được thúc đẩy bằng 3 cấp độ: lợi thế tự nhiên: lao động, tài nguyên, vị trí địa lý. Đây là những thứ Việt Nam đều có nhưng không thể chỉ dựa vào nó.

Muốn sử dụng được phải dựa cả vảo năng lực cạnh tranh kinh tế vĩ mô (điều kiện khung tạo điều kiện cho DN làm ăn như hạ tầng, thể chế chính trị).

Thứ nữa là năng lực cạnh tranh của nền kinh tế vĩ mô. Trong đó doanh nghiệp phải có cạnh tranh tốt, nhưng bản thân họ không thể cạnh tranh tốt trong môi trường không tốt.

 
Lan Hương
nguồn:http://dantri.com.vn/c76/s76-440869/cha-de-cua-chien-luoc-canh-tranh-bds-gia-tang-khien-toi-so.htm