Hiển thị các bài đăng có nhãn tàichính. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn tàichính. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Hai, 23 tháng 5, 2011

110523- Tôi giàu hay nghèo?

Thực tâm tôi không thích giàu, không hẳn vì vợ chồng tôi dốt nát, kém cỏi đến mức không kiếm ra tiền nên đành phải nhẫn nhịn.

Cảnh đi thuê nhà rất không ổn định, sợ nhất có con mọn mà đồ đạc phải chuyển đi chuyển lại, vất mình mà khổ cả con. Vì thế chúng tôi bàn nhau nhất thiết phải có nhà riêng.

Cưới xong, chúng tôi vẫn kế hoạch để có điều kiện dành tiền, dành thời gian tìm hiểu các kiến thức nuôi con.

Nửa năm sau hai đứa đã tự mình mua được một mảnh đất hiện đang ở. Tôi có bầu. Khi con tròn tuổi chúng tôi đã dựng được một căn nhà, chỉ phải vay chút ít, không xin của hai bên một đồng nào. Bố mẹ đã quá vất vả, nên để họ được nghỉ ngơi. Chúng tôi cũng sẽ sống cần kiệm, để gắng luyện cho cả con mình không dựa dẫm vào bố mẹ.

Bạn bè có gợi ý cho tôi làm thêm cái này cái khác để thêm thu nhập, còn tôi chỉ muốn chuyên tâm vào công việc ổn định mà mình yêu thích, có thu nhập để gia đình không lâm vào cảnh “túng làm càn”.

Nếu là công sức vất vả bỏ ra, thì một đồng tôi cũng phải đòi hỏi cho mình, nhưng nếu không có công thì không bao giờ tôi điềm nhiên hưởng lợi. Tôi tự hào rằng gia đình mình suốt bao năm nay sống bằng sức lao động chân chính.

Nhà tôi cấp 4, mái ngói, trần nhựa, xây dài kiên cố trên diện tích 90m2. Có hai buồng ngủ, một phòng khách rộng, một bếp, một nhà tắm cùng công trình phụ nhỏ vừa đủ dùng và một mảnh vườn be bé để trồng rau cho con ăn.

Chúng tôi dự tính khi nào xuống cấp mới sửa hoặc xây lại nếu có tiền, điều này không bắt buộc và càng không gây áp lực cho ai.

Nhà không có điều hòa, không nóng lạnh, máy giặt… Đồ dùng điện chỉ là 5 chiếc đèn tuýp 60cm, hai chiếc quạt cây, một ấm nước, một nồi cơm điện, một TV và một Laptop. Mỗi tháng dùng hết 40 số điện, chưa bao giờ trên 50 số bất kể mùa đông mùa hè.

Chúng tôi có hai chiếc xe máy, một cái đưa về quê cho bố chồng đi. Một cái chồng đi làm. Sáng sáng sau khi mang gửi con, tôi lại được nhàn tản đi xe đạp đến công ty cách nhà 1,5km, chiều thong thả đạp về. Đó cũng là phút thư giãn trong ngày, tôi được dịp tập thể dục, tìm lại hình chữ S thân yêu.

8h tối, sau khi việc vặt đã được hai vợ chồng cùng nhau “thanh toán”, cả nhà lại cùng đùa vui bên con, hoặc dắt nhau đi bộ ra siêu thị gần đó, vào khu vui chơi, có khi chỉ là thay đổi không khí, bát phố nghe gió thổi và ngắm người qua lại…

Các bạn hỏi tôi về khoản để dành, đương nhiên là có. Sau khi trả xong nợ xây nhà, tôi sẽ mua một ít vàng phòng bất trắc. Còn đâu nếu họ hàng, bạn bè thân thiết của mình cần sẽ cho mượn, thậm chí là làm từ thiện, để lại phúc đức cho con cái.

Dù cuộc sống luôn tiềm tàng những bất ổn, các cơn “bão” không ngừng chực chờ xông đến, nhưng “nước nổi thuyền nổi” tôi vẫn bình tĩnh sống giản dị, biết tiết chế bản thân để không mất quá nhiều thời gian kiếm tiền hòng chi dùng cho cuộc sống xa hoa hơn.

Tôi có thời gian để tận hưởng những gì mình có, bên chồng, bên con trai ba tuổi, nhanh nhẹn, láu lỉnh, để tôi biết rằng mình đang thực sự được sống. Tôi yêu cuộc sống này vô cùng.

Có ai thương tôi đang tự đày đọa bản thân?

Có ai ghen tị với cuộc sống của tôi không?

Thanh Tịnh

nguồn: http://dantri.com.vn/c130/s130-483313/toi-giau-hay-ngheo.htm

Thứ Năm, 28 tháng 4, 2011

110429- Một ngàn đồng

Sống và làm việc ở nước ngoài, xa quê tôi rất nhớ, rất hay về
thăm quê cũng như luôn tìm kiếm những cơ hội để có thể về quê hương làm ăn, sinh
sống, phục vụ đất nước.

Tôi rất thích uống cà phê. Ở Sài Gòn rất nhiều quán ăn trưa, cà
phê rất ngon, không gian rất đẹp và phục vụ cũng rất lịch sự. Qua đó tôi thấy
rằng đất nước tôi đang ngày một tiến bộ rõ rệt về kinh tế và văn hóa tiêu dùng,
văn hóa kinh doanh.

Về nước lần này tôi ghé một quán cà phê ở Quận Phú Nhuận, rất
phong cách, không gian, âm nhạc phù hợp với doanh nhân, nhân viên công sở. Đồ ăn
thức uống ở đây rất ngon, nhân viên phục vụ rất lịch sự. Tôi cảm thấy hài lòng
và thoải mái khi thưởng thức cà phê ở đây cùng bạn bè.

Nhưng có một sự việc làm tôi rất ngạc nhiên bởi vì tôi không
nghĩ ở một nơi văn hóa cao như thế này vẫn tồn tại: Hóa đơn thanh toán của tôi
hết 219.000 VND, tôi đưa cho nhân viên 220.000 VND, tôi đợi hoài vẫn không thấy
nhân viên thối lại cho tôi 1.000 VND. Ở Nhật Bản, dù một yên (khoảng 250 VND)
người bán cũng thối và người mua cũng nhận. Tôi ra về với bao nhiêu suy nghĩ lo
lắng. Tôi muốn đưa ra một lý giải và hệ quả của vấn đề này.

Thứ nhất, hành động đó rõ ràng là không tôn trọng tài sản của
khách hàng. Hậu quả của việc này chắc các bạn cũng hiểu.

Thứ hai, tôi muốn nói một điều quan trọng hơn, việc anh nhân
viên không thối cho tôi một ngàn đồng như một mặc định có lẽ anh ta cho rằng giá
trị của 1.000 VND quá bé.

Ở Việt Nam lần này, tôi bắt gặp khá nhiều lần tờ 500VND lăn lóc
ở góc đường, góc nhà mà hình như không ai thèm lượm. Vâng, nếu thế thì đúng là
tờ 500 VND không ai thèm nhặt cũng phải. Đây là một điều rất nguy hiểm bởi các
hệ lụy mà tôi sẽ trình bày sau đây:

- Lạm phát: Thời gian rất nhanh thôi, tôi thấy tờ 100 VND đã
chết, rồi đến tờ 200 VND.

Lạm phát có nhiều nguyên nhân, nhưng chính hành vi sử dụng đồng
tiền, hành vi xem nhẹ đồng tiền của người dân cũng gây nên trượt giá và lạm
phát.

Ở Nhật Bản đồng xu một yên vẫn tồn tại mấy chục năm nay và chưa
có dấu hiệu nó sẽ mất đi. Còn ở Việt Nam, nếu chúng ta vẫn còn hành vi thiếu tôn
trọng đồng tiên, rất nhanh thôi tờ 500 VND sẽ chui xuống gầm bàn, gầm ghế, bãi
rác.

- Trượt giá: Chúng ta xem nhẹ giá trị 500VND, thế thì hôm nay
các bạn mua bó rau mười ngàn đồng, ngày mai mua bó rau mười ngàn năm trăm đồng
cũng được, vậy bó rau đó rất nhanh chóng nhảy lên mười một ngàn mà chúng ta "vẫn
chấp nhận được". Đấy, chính chúng ta gây nên tình trạng trượt giá.

- In tiền: Khi lượng tiền mất đi, Chính phủ phải chi phí để in
thêm tiền, in tiền mệnh giá cao hơn. Thực sự những chi phí của chính phủ cuối
cùng cũng chính chúng ta phải gánh chịu. Bởi vì nếu không chi phí, số tiền đó
của chính phủ sẽ đầu tư lại cho cơ sở hạ tầng, cho phúc lợi xã hội phục vụ chúng
ta.

Thứ ba, thái độ khách hàng (như tôi) cũng quá dễ dãi, tôi xin
biện minh cho mình một chút là tôi ở nước ngoài nên tình huống bất ngờ làm tôi
hơi lúng túng. Nếu dễ dãi có thể sinh ra văn hóa "cố tình tính nhầm hóa đơn"
không chừng.

Một lần nữa tôi muốn nhắc lại: "Ở Nhật Bản, dù một yên ( 260
VND) người bán cũng thối lại và người mua cũng nhận, mấy chục năm qua đồng một
yên vẫn tồn tại và tôi chưa thấy dấu hiệu nó sẽ bị chết đi!"

Thân,Hoàng Đại Nghĩa

nguồn: http://vnexpress.net/gl/ban-doc-viet/2011/04/mot-ngan-dong/