Hiển thị các bài đăng có nhãn ônhiễm. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn ônhiễm. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Năm, 24 tháng 2, 2011

110225- chế biến dầu ăn công nghệ mới của tụi china- pà mie ...ngứa mắt thật

Ghê rợn sản xuất dầu ăn bằng… nước cống và rác

Những cơ sở sản xuất dầu ăn trái phép ở Trung Quốc đã vớt dầu cặn từ nước cống hay thức ăn thừa bị các nhà hàng vứt đi, để mang về lọc lấy dầu thành phẩm và bán cho người sử dụng.

Khi nhắc đến dầu ăn được sử dụng trong các quán ăn, ai cũng biết đó là những loại không lấy gì làm sạch sẽ. Tuy nhiên, không phải người nào cũng biết quá trình sản xuất và độ bẩn thỉu của loại dầu đó. Gần đây một cư dân mạng tại Trung Quốc đã chụp được hình ảnh sản xuất dầu ăn "nước cống" ở quê mình và đăng lên cho mọi người cùng biết.

Theo người này, khi chứng kiến tận mắt, người xem mới cảm nhận hết mức độ bẩn thỉu đến kinh hoàng của loại dầu ăn này. “Nguyên liệu” của nó bao gồm nước cống và các loại thức ăn thừa được thu gom từ các nhà hàng. Tất nhiên, người sản xuất phải có quan hệ và không quên đút lót nhà hàng để kiếm lời từ đống dầu bẩn.

Hình ảnh sản xuất dầu ăn bằng… nước cống và rác

Dầu được vớt lên từ nước cống xung quanh các nhà hàng.

Hình ảnh sản xuất dầu ăn bằng… nước cống và rác

Hay thức ăn thừa bị vứt đi.

Hình ảnh sản xuất dầu ăn bằng… nước cống và rác

Nội tạng của lợn cũng được thu gom để làm nguyên liệu sản xuất dầu ăn.

Hình ảnh sản xuất dầu ăn bằng… nước cống và rác

Mang về chắt lọc lấy dầu thành phẩm.

Hình ảnh sản xuất dầu ăn bằng… nước cống và rác

Trong những khu sản xuất vô cùng bẩn thỉu.

Hình ảnh sản xuất dầu ăn bằng… nước cống và rác

Người đàn ông lấy túi ni lông ra từ nồi dầu.

Hình ảnh sản xuất dầu ăn bằng… nước cống và rác

Dầu được lọc ra sau khi đun nấu chất thải.

Hình ảnh sản xuất dầu ăn bằng… nước cống và rác
Hình ảnh sản xuất dầu ăn bằng… nước cống và rác

Cơ quan chức năng đang kiểm tra một cơ sở sản xuất dầu trái phép.

Hình ảnh sản xuất dầu ăn bằng… nước cống và rác

Dầu bán thành phẩm vẫn còn nhiều tạp chất.

Hình ảnh sản xuất dầu ăn bằng… nước cống và rác
Hình ảnh sản xuất dầu ăn bằng… nước cống và rác

Phân loại dầu thành phẩm.

Hình ảnh sản xuất dầu ăn bằng… nước cống và rác

Dầu ăn "bẩn" được đóng vào các thùng phuy.

Hình ảnh sản xuất dầu ăn bằng… nước cống và rác

Đem đi giao cho các cơ sở sử dụng.

Hình ảnh sản xuất dầu ăn bằng… nước cống và rác

Và làm thành các món ăn hàng ngày.

Bình An

Theo Huanqiu/Bưu Điện Việt Nam

nguồn: http://www.zing.vn/news/the-gioi/ghe-ron-san-xuat-dau-an-bang-nuoc-cong-va-rac/a107737.html

Chủ Nhật, 9 tháng 1, 2011

10110- Kiến trúc xanh có từ bao giờ?

Trong bối cảnh biến đổi khí hậu toàn cầu, đã nảy sinh các khuynh hướng kiến trúc mới nhằm đưa con người trở lại với thiên nhiên, lấy lại sự cân bằng giữa môi trường thiên nhiên và con người.
Trong bối cảnh biến đổi khí hậu toàn cầu, các hiện tượng nhiệt độ trái đất gia tăng, mực nước biển trung bình tiếp tục dâng cao, các thiên tai bão lụt thất thường xảy ra thường xuyên là mối nguy cơ hiện hữu đang đe doạ môi trường sống của con người trên trái đất. Trong khi đó sự phát triển của kiến trúc chỉ biết nhằm khai thác thiên nhiên và môi trường đã ảnh hưởng không nhỏ tới sự phát triển bền vững.

Từ đó đã nảy sinh các khuynh hướng kiến trúc mới nhằm đưa con người trở lại với thiên nhiên, lấy lại sự cân bằng giữa môi trường thiên nhiên và con người. Đã xuất hiện các trường phái kiến trúc với tên gọi: kiến trúc hiệu quả năng lượng, kiến trúc môi trường, kiến trúc xanh, kiến trúc sinh thái, kiến trúc sinh khí hậu, kiến trúc bền vững. Trong đó, kiến trúc bền vững bao hàm toàn bộ các nội dung, các xu hướng kiến trúc nêu trên và kiến trúc sinh khí hậu là cốt lõi, nơi hội tụ tất cả các nội dung, bởi vì kiến trúc sinh khí hậu được giải quyết tốt thì công trình thân thiện với tự nhiên, giảm bớt năng lượng tiêu thụ hoá thạch, bảo vệ môi trường sống và hệ sinh thái khu vực, tiết kiệm tài nguyên thiên nhiên do đó bảo đảm sự phát triển bền vững.

  • Ảnh bên : Trong ngôi nhà ở truyền thống, vật liệu xây dựng đá, gạch, gỗ, tre, lá được khai thác tại chỗ là những loại vật liệu thân thiện với môi trường – vật liệu xanh.

Riêng kiến trúc xanh (green building, green architecture) đòi hỏi các giải pháp đề xuất trên bốn lĩnh vực: giảm năng lượng sử dụng, giảm thiểu ô nhiễm bên ngoài và làm tổn hại môi trường, giảm năng lượng và tiêu hao tài nguyên, giảm thiểu ô nhiễm bên trong và tổn hại sức khoẻ con người.

Như vậy, kiến trúc xanh đòi hỏi kiến trúc phải giảm áp lực lên môi trường, giảm và xử lý chất thải, bảo tồn tài nguyên thiên nhiên. Hay nói một cách khác là kiến trúc phải thân thiện với môi trường tự nhiên, không làm phá vỡ sự cân bằng tự nhiên của môi trường sống trên trái đất.

Với cách hiểu như vậy thì kiến trúc xanh có phải thật sự ra đời vào những thập niên cuối thế kỷ 20 hay không? Nếu chúng ta xem xét kỹ những kinh nghiệm mà cha ông đã tích luỹ được trong nền kiến trúc nhà ở dân gian truyền thống thì chúng ta sẽ thấy được các tiêu chí trên của kiến trúc xanh đã được hình thành từ lâu lắm rồi.

Ngôi nhà luôn bảo đảm sự thông thoáng tự nhiên, không gian sử dụng được bố trí linh hoạt, tổ chức sân vườn trong khuôn viên có sự kết hợp hài hoà với cảnh quan thiên nhiên tạo nên một môi trường cân bằng sinh thái.

Đúng vậy, trong bố cục khuôn viên nhà ở dân gian truyền thống thường gồm có những ngôi nhà nhỏ giản dị được tổ chức theo lối bố cục phân tán vây quanh cái sân làm trung tâm. Cách sắp xếp ngôi nhà chính cùng các công trình phụ như chuồng trại chăn nuôi, công trình sản xuất, tổ chức sân vườn trong mỗi khuôn viên có sự kết hợp hài hoà với cảnh quan thiên nhiên tạo nên một bố cục tương đối hoàn chỉnh và cân bằng. Tất cả nhằm khai thác cao nhất các nguồn lợi môi trường dành cho sinh hoạt, sản xuất và cải tạo vi khí hậu. Cái sân đóng vai trò như một không gian mở đa chức năng, là nơi có thể tổ chức sinh hoạt của gia đình, là nơi sản xuất, phơi phóng đồng thời cũng là nơi tạo ra được những luồng gió đối lưu thông thoáng cho ngôi nhà vào lúc khí trời oi ả của mùa hè góp phần nâng cao tiện nghi sống cho gia chủ.

Các giải pháp tổ chức sân vườn trong khuôn viên như “ao trước – vườn sau, chuối sau – cau trước” không những có giá trị về tổ chức cảnh quan mà còn thể hiện được tính khoa học trong việc chống nóng bức, làm mát ngôi nhà, cải thiện điều kiện vi khí hậu, góp phần tiết kiệm sử dụng năng lượng. Đối với nhà vườn xứ Huế, cái vườn ngoài tác dụng góp phần làm cân bằng môi trường sinh thái, chúng còn được sử dụng như một không gian giải trí, ngắm cảnh chơi hoa, nơi đây tính chất văn hoá còn vượt trội hơn tính kinh tế.


Cái sân trời, một không gian mở đa chức năng, nơi có thể tổ chức sinh hoạt gia đình, gặp gỡ bạn bè hay thư giãn...

Do xuất phát từ nền văn minh lúa nước nên trong không gian kiến trúc dân gian yếu tố nước đã đóng vai trò vô cùng quan trọng. Trong khuôn viên ngoài mảnh vườn, cây xanh thì cái ao đã trở thành một yếu tố không thể thiếu trong bố cục khuôn viên truyền thống của người nông dân làng quê. Cái ao được xem như một nhân tố tạo nên môi trường sống đặc trưng cho hệ sinh thái nhà ở thôn xóm. Ao giúp cho người nông dân cải tạo được địa hình khu đất, là nguồn dự trữ nước để tưới cây trong vườn, là nơi nuôi cá, thả bèo nuôi lợn (heo). Chất thải động vật được ủ để bón cho cây trồng, khí của chúng dùng để đun nấu, và cây trồng dùng để xây nhà cửa. Một vòng sinh thái khép kín: vườn–ao–chuồng(VAC) đã thể hiện sự cân bằng đáng ngạc nhiên trong không gian gia đình. Ở đây khía cạnh truyền thống và chất khoa học đã hoà quyện vào nhau. Tổ hợp ngôi nhà, mặt ao, sân vườn, chuồng trại thể hiện một cấu trúc khá bền vững trong không gian ở của môi trường nông nghiệp ở nông thôn Việt Nam.

Đặc điểm nổi bật của kiến trúc ngôi nhà là tính linh hoạt trong sử dụng không gian bằng những vách ngăn nhẹ, và luôn luôn bảo đảm sự thông thoáng tự nhiên. Cùng với cái hiên – một loại không gian chuyển tiếp giữa trong và ngoài nhà đã góp phần không nhỏ trong việc thích nghi với điều kiện khí hậu nóng ẩm. Dưới mái hiên các chủ nhân còn sử dụng những hình thức che chắn như mành sáo hay phên dại để ngăn bức xạ vào mùa hè, chắn gió lạnh vào mùa đông và lúc cần thiết lại chống lên để đón gió mát, một hình thức thích nghi với khí hậu mà không cần đến việc sử dụng năng lượng.


Công trình nằm ẩn mình dưới vườn cây xanh nhiệt đới, cùng với mái hiên nhằm chống bức xạ mặt trời, tất cả tạo nên một không khí mát mẻ dễ chịu vào mùa hè oi bức. 

Trong cấu trúc của vỏ bao che ngôi nhà, tường, mái thật sự là những bộ lọc khí hậu. Vật liệu xây dựng cho chúng được khai thác tại chỗ như đá, gạch, ngói, gỗ, tre, lá. Đấy là những thứ vật liệu thân thiện với môi trường – vật liệu xanh, không gây ô nhiễm mà lại có thể tái sử dụng khi cần thiết.

Vậy là không gian nhà ở dân gian truyền thống từ lâu đã hình thành một sự gắn bó chặt chẽ giữa kiến trúc, con người và thiên nhiên. Ba yếu tố ấy đã hoà quyện với nhau không những tạo nên một không gian thẩm mỹ thuần khiết mà còn là một hệ cân bằng sinh thái. Những thành tựu mà cha ông ta đã tích luỹ được trong nhà ở dân gian truyền thống đã hình thành nên một thứ kiến trúc mà bản chất của nó ngày nay có tên gọi kiến trúc xanh, một thể loại kiến trúc nếu giải quyết tốt thì sẽ bảo đảm được sự thân thiện với môi trường, không gây ô nhiễm bởi chất thải, sử dụng vật liệu tái chế nhằm tiết kiệm được tài nguyên thiên nhiên hướng tới sự phát triển bền vững.

PGS.TS.KTS Nguyễn Khởi - Ảnh: Thế Phương

nguồn: http://ashui.com/mag/index.php/chuyenmuc/kientruc/67-kientruc/4039-kien-truc-xanh-co-tu-bao-gio.html

Thứ Sáu, 2 tháng 7, 2010

100702- Người dân Mátxcơva và "cuộc chiến" tắc đường

Thủ đô Mátxcơva của Nga có thể giải quyết nạn ùn tắc giao thông mà không cần xây thêm các tuyến đường mới khi đưa vào hoạt động Trung tâm Chống tắc đường dân lập mà ở đó, mọi người dân đều có thể hiến kế để giải quyết vấn đề lưu thông.
Đó là tuyên bố của tư tưởng gia chính trong dự án Trung tâm Chống tắc đường - anh thanh niên 23 tuổi Aleksandr Shumski, người tin tưởng rằng tình trạng tắc nghẽn thuộc loại nghiêm trọng nhất thế giới trên các đường phố thủ đô có thể thanh toán được bằng sự góp sức của mọi người dân, mà không phải tốn kém vì lo xây dựng những công trình giải tỏa giao thông.
Tình trạng "đường có 12 làn" thường xuyên xảy ra trong nội đô

Theo đánh giá của các chuyên gia, hàng ngày, thủ đô nước Nga phải chứng kiến 800 vụ kẹt xe do nhiều nguyên nhân khác nhau: do đậu đỗ xe bừa bãi, hệ thống đèn giao thông hoạt động không tốt, thiếu những tuyến giao nhau tiện lợi giữa các con đường để tháo bớt lượng xe dồn đọng. Đôi khi, chỉ cần thay đổi chỗ ngoặt, hay lập ra những khoảng rẽ ven lề làm bến dừng cho những chiếc bus kềnh càng là có thể giải quyết được vấn đề.
 
Các tuyến đường của Mátxcơva không chỉ tắc trong giờ cao điểm, mà tắc mọi thời điểm trong ngày. Dù đường được mở rộng, nhiều giao điểm được xây dựng, nhưng tốc độ giao thông mỗi năm mỗi giảm, cho đến năm ngoái trung bình chỉ hơn 20km/giờ. Tình trạng ùn tắc diễn biến theo chiều hướng ngày càng nghiêm trọng hơn. So với Mátxcơva, giao thông ở các thành phố lớn tại những nước phát triển “chuyển dịch” nhanh hơn gấp 1,5 đến 2 lần – Giám đốc Viện Nghiên cứu Giao thông Alexander Sarychev mới đây thừa nhận.
Nhiều tuyến đường ra ngoại thành quá hẹp - một nguyên nhân gây tắc nghẽn giao thông

Trung tâm Chống tắc đường, vừa bắt đầu hoạt động, được thành lập trên cơ sở xã hội.

Theo Aleksandr Shumski, để giải quyết những vấn đề về giao thông, chính người dân Mátxcơva, những người phải vật lộn với tình trạng ùn tắc giao thông mỗi ngày trên các con phố của thủ đô, sẽ có thể nêu ra những biện pháp tốt nhất để đấu tranh với tắc nghẽn giao thông.

"Đây là một sáng kiến cộng đồng, có mục tiêu lập ra một trung tâm kiểm soát xã hội đối với mạng lưới giao thông trong thành phố. Chúng tôi chẳng dạy ai phải làm việc như thế nào, chúng tôi chỉ đơn giản là nêu những lời khuyên và đề xuất với chính quyền. Vì chúng tôi cho rằng không có ai biết tốt hơn là các cư dân nơi đây về việc điều chỉnh các đèn hiệu tại mỗi ngả phố cụ thể ra sao”, nhà lãnh đạo Trung tâm dân lập nói.

“Viết thư nêu sáng kiến cá nhân là một chuyện, còn khi có một tổ chức xã hội nhận mọi trách nhiệm kiểm tra, thu thập tất cả những kiến nghị và ý tưởng vào một chương trình thống nhất, theo dõi từng hoạt động cụ thể và tại mỗi cuộc họp đều đấu tranh vì quyền lợi và mối quan tâm của cư dân, thì lại là chuyện hoàn toàn khác".

Theo lời sáng kiến gia trẻ tuổi này, bất kỳ ai sử dụng Internet cũng có thể liên lạc với Trung tâm và gửi đề xuất của mình trên bản đồ ảo của Mátxcơva. Cũng có thể thông báo hình dung của mình qua điện thoại, và mọi ý kiến đều được chú ý tiếp thu.

Aleksandr Shumski cho biết trung tâm đã đề xuất cho chính quyền 500 giải pháp. Trong số này, đã thực thi gần 10 sáng kiến. Mỗi phương án mà trung tâm đề ra đều được phân tích, tiến hành thử nghiệm, họp bàn nếu cần, và cả họp cơ động tại chỗ, trong đó, những đề xuất không chỉ một lần được xem xét với sự hỗ trợ của việc lập mô hình máy tính. Thực tế cho thấy, 90% đề nghị của trung tâm được công nhận là hợp lý.
Liệu Trung tâm Chống tắc đường có thể thay đổi tận gốc rễ tình hình kẹt xe xảy ra mọi thời điểm trong năm và trong ngày ở Mátxcơva
 
Sự ra đời của trung tâm đã nhận được làn sóng ủng hộ từ người dân và đặc biệt là các chuyên viên qui hoạch của thủ đô. Ông Igor Bakherev, Trưởng phòng tổ chức giao thông đường bộ của Viện nghiên cứu Tổng qui hoạch Mátxcơva, tuyên bố cơ quan này hoàn toàn ủng hộ đề án và cho rằng sáng kiến mới rất quan trọng. Theo ông, những đề xuất của người Mátxcơva để tham góp giải quyết vấn đề giao thông nhất định phải được trân trọng và cố gắng đưa vào hiện thực đời sống thủ đô.

Tuy nhiên, ông Bakherev cũng cho rằng khó lòng có thể thay đổi tận gốc rễ tình hình đường xá ở siêu đô thị, dù thực thi những đề xuất của người Mátxcơva hiển nhiên sẽ cho hiệu quả. Có thể trông đợi là việc đó sẽ cải thiện khả năng lưu thông của các phố ở mức tối đa 15%. Thường là khi vừa trông thấy thông đường ở một ngả nào đó, những người lái xe lập tức sẽ thay đổi lộ trình quen thuộc đang đi và lao tới phần đường thuận lợi hơn. Trong khi đó, Mátxcơva dù rộng lớn nhưng vẫn tồn tại cảnh "thiếu đường", và không ai phản bác lập luận rằng thành phố cần có hệ thống huyết mạch giao thông mới.

Việt Hà

nguồn: http://dantri.com.vn/c36/s36-406346/nguoi-dan-matxcova-va-cuoc-chien-tac-duong.htm

Thứ Tư, 21 tháng 4, 2010

100422- Làm ơn hãy thôi bấm còi

Âm thanh inh ỏi trên các đường phố Hà Nội và lái xe ở Việt Nam khiến nhiều người cảm thấy phát điên.
 
Bài viết trên trang tiếng Anh của báo điện tử Dân trí Dtinews tại đây.

Giao thông ở Hà Nội rất dày đặc. Đường phố đông nghịt. Tiếng còi xe inh ỏi. Đôi khi thật là lố bịch. Việc lạm dụng bóp còi khiến nhiều người phát điên. Không thể “can thiệp” về số người lưu thông trên đường nhưng chúng ta có thể làm điều gì đó để áp dụng quy tắc ứng xử đơn giản trên đường.

Bóp còi quá nhiều vừa gây bực mình, vừa gây nguy hiểm
 

Nhiều tài xế bấm còi mọi lúc mọi nơi, bất kể khi dừng lại, lên dốc hoặc chạy nhanh một cách nguy hiểm trên đường. Tiếng còi làm chói tai, gây xao nhãng và rất nguy hiểm. Họ đang hủy hoại mục đích của còi.

Mục đích đơn giản của còi là một cách giúp các tài xế (đặc biệt là những người đi xe mô-tô) biết bạn đang di chuyển, cảnh báo họ và để tránh tai nạn. Bấm còi liên hồi là hiểm họa vì khiến các tài xế khác sao nhãng khỏi đường đi và chú ý tới bạn. Khi không có chỗ để đi, không có lý do gì để bóp còi. Bóp còi không thể khiến đường xá trở nên trống vắng. Thời gian của một lần bóp còi cũng cần phải chú ý. Một tiếng còi rõ và đơn giản là đủ. Bóp còi với độ to hết cỡ liên tục trong 30 giây là khiếm nhã, không cần thiết và đặc biệt nguy hiểm.

Nghe có vẻ ngớ ngẩn nhưng Hà Nội có vấn đề ô nhiễm tiếng ồn nghiêm trọng. Việc sử dụng còi xe bừa bãi đã trở thành mối nguy hiểm. Có quá nhiều tiếng còi thiếu thận trọng, mục tiêu an toàn của còi đã bị đánh mất và tiếng ồn trên đường phố không bao giờ dừng lại. Thậm chí một số người bấm còi khi không có phương tiện nào trước mặt. Có người sử dụng còi khi không có nơi nào để đi.

Việt Nam có đủ các loại còi: còi âm nhạc, còi hơi, bất kể loại nào mà bạn có thể tưởng tượng. Quá nhiều tài xế rất thích bấm còi. Ngày càng có nhiều người lắp còi hơi (được thiết kế cho xe tải loại lớn) cho xe máy và taxi cứ như thể còi càng to thì độ an toàn càng cao. Điều đó là hoàn toàn sai lầm. Những loại còi này là một mối nguy hiểm, vì chúng có thể khiến tài xế giật mình và sợ hãi, dẫn tới tai nạn.

Không có luật lệ, quy định hay hướng dẫn nào về việc sử dụng còi. Đó là chuyện ý thức của từng người. Về cơ bản, còi được thiết kế để cảnh báo những tài xế khác trên đường. Tại Việt Nam, một số tài xế nghĩ rằng họ phải bấm còi mọi lúc. Tôi thấy có người thậm chí còn coi còi giống như âm nhạc phát ra từ đài phát thanh.

Làm ơn hãy thôi bấm còi

David Cornish - phóng viên của Dtinews.
Nhiều người đồng tình rằng có quá nhiều tiếng còi trên các đường phố của thủ đô. Còi nên được sử dụng “tiết kiệm”. Tiếng còi bị lạm dụng, vì thế mọi người nên hạn chế tối đa âm thanh này. Các tài xế thậm chí không để ý khi tiếng còi vang lên vì âm thanh đó lúc nào họ cũng nghe thấy. Họ đã quen với việc bấm còi vô dụng đến nỗi họ không hay biết hoặc không phản ứng khi nghe thấy chúng.

Có những quy tắc chung cho phép lịch sự khi điều khiển xe, bất kể bạn từ đâu tới. Lái xe là quyền và tài xế có bổn phận phải giữ an toàn. Bộ Ngoại giao Mỹ cảnh báo các du khách nước ngoài cần thận trọng khi tới Việt Nam, miêu tả giao thông Việt Nam “là hỗn loạn. Tai nạn giao thông thường xuyên xảy ra và hầu hết các nạn nhân là những người đi xe máy hoặc đi bộ. Ít nhất 30 người chết mỗi ngày liên quan tới tai nạn giao thông. Tai nạn giao thông là rủi ro an toàn và sức khỏe lớn nhất tại Việt Nam”.

Cảnh sát giao thông khó có thể làm gì để cải thiện tình hình. Rượt đuổi ai đó với một chiếc dùi cui trên tay sẽ không giúp mọi người có ý thức hơn về việc dùng còi. Cần đặt các biển hiệu giao thông và đưa ra các chỉ dẫn cho việc sử dụng còi. Nhưng dùng còi thích hợp hay không cuối cùng là phụ thuộc vào từng tài xế. Tôi biết các tài xế tại Việt Nam phải thi để lấy bằng, vì thế trong bài thi giao thông, hoặc trong các tài liệu hướng dẫn thi, nên có phần hướng dẫn về cách dùng còi.

Theo Tổ chức Phòng chống Thương vong châu Á, “Việt Nam và Campuchia là hai nước có lượng xe máy tăng hơn 17% trong năm 2007 và 2008. Sự gia tăng này vượt quá khả năng thích nghi của xã hội. Cơ sở hạ tầng và hệ thống trợ giúp mật độ giao thông cao không đủ đáp ứng. Khu vực này chỉ chiếm 16% phương tiện có động cơ toàn thế giới nhưng chiếm 44% số thương vong vì tai nạn giao thông toàn cầu”.

Có rất nhiều điều mà tài xế không thể kiểm soát, nhưng cũng có vài điều có thể. Chúng ta nên đội mũ bảo hiểm, thắt dây an toàn, lái xe thận trọng, tuân thủ luật và luật giao thông, và chỉ sử dụng còi lúc cần. Còi cứu các mạng sống, nhưng nếu lạm dụng, nó sẽ trở nên không hiệu quả khi chúng ta thực sự cần. Hãy để đôi tai và các tài xế được nghỉ ngơi, làm ơn thôi bấm còi!

David Cornish
An Bình lược dịch

nguồn: http://dantri.com.vn/c36/s36-383786/ong-tay-noi-chuyen-coi-xe-o-viet-nam.htm

Thứ Ba, 24 tháng 11, 2009

091125- Rác ám ảnh khách du lịch

Là một thành phố du lịch, nhưng đến nay Huế vẫn có rất nhiều bãi rác tồn tại ở những điểm mà du khách đến Huế luôn bị ám ảnh. Điển hỉnh là đoạn đường từ sân bay Phú Bài vào TP Huế.
Trên các vỉa hè, những thùng rác thì luôn có rác vương vãi ra xung quanh, thậm chí điểm du lịch như sông Hương cũng thường xuyên xuất hiện những đống rác to đùng tạo ấn tượng không tốt cho khách du lịch. 
Du khách đến Huế bằng máy bay, vừa ra khỏi sân bay Phú Bài đã bị những bãi rác hai bên đường đập ngay vào mắt.


Những bãi rác rất mất mỹ quan ngay bên cạnh khu vực cầu Tràng Tiền.

Nhiều người làm nghề thu gom ve chai vô tình xả rác ra ngoài thùng rác

 
Một đoạn sông Hương ô nhiễm vì rác.

Nguyễn Thành Chung

nguồn: http://dantri.com.vn/c202/s202-363591/rac-am-anh-khach-du-lich.htm

Thứ Hai, 2 tháng 11, 2009

091103- Chuyện xả rác xưa và nay

Thùng rác, từ một góc độ nào đó cũng phần nào nói lên được về dân trí, quan trí và văn hóa của một quốc gia. Môi trường trong sạch, sức khỏe cộng đồng, giáo dục... cũng được thể hiện qua cách người ta biết sắp xếp rác trước khi đi đổ đúng chỗ, đúng lúc.

Số Đỏ được đăng ở Hà Nội báo từ số 40 từ ngày 7-10-1936, cách đây 73 năm, từ thời Pháp thuộc. Nhắc lại “10 năm trước”, nghĩa là “cụ” Minđơ tiếc thời những năm 1920, khi mà dân An Nam sống vô kỷ luật, bị phạt vi cảnh rất nhiều.

Sau 10 năm, do báo chí lên tiếng, dân văn minh lên, các “cụ” Minđơ, Mintoa hết đường làm ăn. Không thu được phiếu phạt thì chính họ cũng bị phạt vì “sổ dự toán công quĩ” cần tiền.

Thử tưởng tượng hai “cụ” Min hôm nay sống lại và đi thăm phố phường. Chắc hẳn các thầy đội phải vui sướng vô cùng. Phiếu phạt sẽ như bươm bướm. Thu nhập cho công quĩ tăng lên hàng nghìn lần.

Dân ăn kem Tràng Tiền, thay vì vứt que vào thùng rác để ngay bên cạnh, ném ngay dưới chân. Ở nhà nhiều rác ư, gói vào túi ni lông, lên xe máy thả dù xuống phố. Rác vứt ra đường, xả vào vườn hoa công cộng, xuống hồ, ra sông, bất kể chỗ nào. Tiện tay là ném. Quen xả rác bừa bãi đã trở thành “văn hóa”.

Thấy ta làm thế, Tây lịch sự, đang ở một môi trường có kỷ luật về rác rưởi, sang Việt Nam đâm lạc lõng, nên các bác ấy cũng…bắt chước.

Xem văn minh đô thị hôm nay lại nhớ những chi tiết trong Số Đỏ thời 1920, cách đây gần một thế kỷ. Dân thời đó nhờ đọc báo nên sống văn minh hơn. Không hiểu hôm nay người ta có văn hóa đọc như các vị tiền bối, dù báo in, online, đài, tivi, internet tràn ngập.

Người viết bài này may mắn đi đó đây. Ngoài thú vui về chụp cảnh đẹp, kiến trúc thành phố, hoa nở hay người đẹp, lại rất thích chụp…thùng rác.

Thời nay người ta lại ước mong, đến bao giờ thì chuyện “buồn” ít phiếu phạt như của hai thầy đội xưa lại xảy ra, cư dân “ngàn năm văn hiến” không xả rác ra đường như thời cụ Vũ Trọng Phụng.

Sọt rác đầy tính kỷ luật tại Đức. Ảnh : Hiệu Minh

Thùng rác tại Mỹ vào ngày đổ rác. Ảnh : Hiệu Minh

Thùng rác đôi ở Đông Timor . Ảnh : Hiệu Minh

Thùng rác ở Solomon, dân ăn trầu, đi chân đất. Ảnh : Hiệu Minh

Biển và "lời nguyền" cấm đổ rác tại Hoa Lư (Ninh Bình). Ảnh : Hiệu Minh

Xả rác xuống Hồ Hoàn Kiếm trong Lễ hội Phố Hoa đầu năm 2009. Ảnh : Tuấn Anh

Hồn nhiên xả rác trong Lễ hội hoa anh đào tại Triển lãm Giảng Võ Hà Nội. Ảnh : Phan Kiền

Cây cầu rộng nhất Việt Nam - Cầu Vĩnh Tuy, Hà Nội - vừa mới khánh thành đã trở thành điểm ăn nhậu và xả rác bừa bãi của một số thanh niên. Ảnh : Vnexpress

Trong truyện Số Đỏ của Vũ Trọng Phụng có đoạn “Cẩm, Cẩm và Cẩm phạt”  viết về cụ cẩm Tây than thở với ông Minđơ (1002 – số hiệu của người cảnh sát) về thời khan hiếm phiếu phạt “vi cảnh” do dân An Nam thời đó sống văn minh dần lên.

Xin trích nguyên văn :

".... - Thầy có tiếc cái thời buổi ngày xưa, cách đây mười năm không?

- Tiếc lắm ! Mười năm trước đây, dân ta còn ngu.

- Ngày nay dân ta văn minh mất rồi, rõ thảm hại ! Thầy phải biết là xưa kia, xã hội tinh những du côn và nặc nô, tinh những người bất lịch sự, chỗ nào cũng phóng uế, cũng đánh nhau. Hồi ấy có khi bốn người ngồi cùng một xe ! Họ chửi nhau hàng nửa giờ, đánh nhau vỡ đầu, nhà cửa của họ thì rác rưởi, nước cống, nước rãnh tung toé, ngập lụt... Chó của họ cũng chạy ra ngoài đường nhông nhông... Xe đi đèo, hay không đèn là nhan nhản. Bây giờ mọi sự đã thay đổi cả. Cái thời tốt đẹp của các cụ nhà ta không còn nữa ! Thật là tai hại ! Than ôi !

- Cụ tính ! Bây giờ đến cả thằng phu xe cũng biết luật ! Chả bao giờ chúng quên đèn ! Chả mấy khi chúng đứng giữa đường nghênh ngang ! Chả còn mấy người réo năm đời mười đời nhau ra như ngày xưa nữa ! Bao nhiêu nền nếp của xã hội này thế là hết nhẵn nhụi ! Ngay cả đến trẻ con chúng nó cũng không bậy bạ như xưa ! Đứa nào cũng quần áo bảnh bao đứng đắn lắm, văn minh lắm, trèo me trèo sấu, đá bóng giữa đường, những cái ấy là thôi cả.

- Sinh ra ngay cái báo chí, thật là nhảm quá.

- Chính vậy. Dân chúng chỉ vì báo chí mà đâm ra văn minh, không còn cẩm phạt nhiều như trước nữa..."

Hiệu Minh

nguồn: http://www.tienphong.vn/Tianyon/Index.aspx?ArticleID=171512&ChannelID=73

Thứ Ba, 1 tháng 9, 2009

090902- Có nên thu phí túi chất dẻo?

Trong thùng chứa rác ở hầu hết thành phố, ta có thể dễ dàng thấy có rất nhiều loại túi chất dẻo (túi ni lông). Những túi ni lông này vất vưởng khắp mọi nơi mọi chỗ gây ô nhiễm nguồn nước và còn là thủ phạm giết hại các loài động thực vật dưới nước.

Không thể tính được có bao nhiêu túi ni lông đã trôi ra tới tận đại dương, có thể phải tới hàng triệu tấn.
Nhằm giải quyết tận gốc vấn đề này, một số thành phố, khu vực, và thậm chí các quốc gia, từ Trung Quốc tới Ailen, từ Seattle tới Toronto…, đã quy định phí cho những loại túi ni lông dùng một lần rồi bỏ.
 
Tháng 6 năm nay, các nhà làm luật tại thủ đô Washington DC đã xem xét việc liệu họ có trở thành cộng đồng cuối cùng tính tiền cả túi ni lông lẫn túi giấy. Có lẽ lệ phí 5 xu một chiếc túi ni lông sẽ có ích cho việc dọn dẹp những chiếc túi ni lông cùng những loại rác gây ô nhiễm khác đang tràn ngập con sông Anacostia chảy qua thủ đô nước Mỹ.

 

Trong khi đi dã ngoại, những trẻ em ở trường mẫu giáo Evergreen tại Wheaton thuộc tiểu bang Maryland đã được giáo viên chỉ cho xem những chiếc túi, cốc nhựa, bao gói cùng rất nhiều loại rác khác đang trôi lềnh bềnh trên mặt sông Anacostia. Các em được giáo viên đưa tới đây để tìm lời giải đáp cho câu hỏi “Cái gì đã giết chết những con cá?”.

 

Các em bé mới 5 tuổi này tỏ thái độ rất thương cảm đối với những con cá và bất bình với hành động vứt túi ni lông và mọi thứ rác xuống sông làm cho nó trở nên quá dơ bẩn.

 

Jim Connerly, chuyên gia thuộc hiệp hội nguồn nước Anacostia, cho biết những công trình nghiên cứu môi trường của Washington DC ước tính mỗi năm có khoảng 20.000 tấn rác được ném xuống sông Anacostia. Ông so sánh sông Anacostia như một cái hố chứa vật dụng phế thải.

 

Cũng theo các kết quả nghiên cứu, túi ni lông chiếm khoảng 20% tổng số rác được vứt xuống sông. Khi những túi ni lông đựng đồ đi chợ bị vứt đi, nhiều cái bị nước mưa cuốn trôi theo những dòng nước. Cuối cùng, chúng tụ lại trên sông Anacostia. Những túi ni lông này nhiều khi trở thành bẫy đối với chim, rùa,… Cá thì ăn phải những mảnh ni lông nhỏ. Khi đi vào trong ruột cá, các mảnh ni lông trở thành những chất độc, và như thế là vô tình các chất độc đã tìm được đường vào các dây chuyền sản xuất và tiêu thụ thực phẩm.

 

Tommy Wells, một thành viên hội đồng thành phố Washinhton, đã đưa ra sáng kiến thu phí 5 xu cho mỗi chiếc túi ni lông hoặc túi giấy. Ông Wells cho biết: “Mục tiêu của 5 xu này không đánh vào bản thân chiếc túi ni lông, mà nhằm vào suy nghĩ của người sử dụng chúng. Nó nhắc nhở người sử dụng rằng có lẽ nên mua một cái túi có thể dùng đi dùng lại nhiều lần”.

 

Từ số tiền thu được này, một phần sẽ được trích ra để giúp những người dân có thu nhập thấp mua loại túi có thể dùng đi dùng lại.

 

Mặt khác, việc bán túi này sẽ thu được gần 2,5 triệu USD mỗi năm. Bên cạnh việc cung cấp những túi đựng có thể dùng lại, khoản tiền thu được sẽ dùng để tài trợ cho các cố gắng liên quan đến giáo dục, và trả một phần cho các doanh nghiệp như một sự khuyến khích đối với họ.

 

Có lẽ ngành công nghiệp sản xuất túi ni lông hi vọng những người phản đối sáng kiến bắt mua hoặc đánh thuế túi ni lông sẽ đứng ra phản đối. Nhưng các nhà hoạt động bảo vệ môi trường lại rất thích thú với ý tưởng này. Còn đối với hệ thống sông Anacostia, ông Jim Connyrly cho rằng chỉ cần thêm một chút cố gắng là con sông Anacostia có thể sạch sẽ trong vài năm nữa.

 

Connerly nói tiếp: “Chất lượng nước giờ đây cần phải được coi trọng. Tôi thấy điều đáng khích lệ là thiên nhiên luôn tìm cách tự cân bằng. Nếu chúng ta để yên cho con sông, nếu không vứt những thứ ô nhiễm xuống sông nữa, nó sẽ tự làm sạch. Con sông này giờ đây bị ô nhiễm chỉ vì chúng ta đã không để yên cho nó tự giải quyết”.

 

Hiện nay, Connerly và nhiều người khác rất mong muốn việc thu phí túi ni lông sớm trở thành hiện thực để giảm thiểu ô nhiễm cho môi trường.

 

Việt Hùng (Theo USA Today)

                                                                                                   Đại Học Hà Nội

 

LTS Dân trí - Bài viết trên kể chuyện nước ngoài nhưng cũng là chuyện đáng quan tâm của nước mình. Ngày nay, mọi người bán hàng ở chợ hay các siêu thị đều rất sẵn các loại túi chất dẻo đủ các kích cỡ để cung cấp miễn phí cho mọi khách mua hàng. Cho nên tiện thì có tiện nhưng hằng ngày người dân thải ra môi trường không biết cơ man nào túi chất dẻo ở mọi nơi mọi chỗ và cuối cùng trôi dạt xuống các dòng sông ở nơi tập trung dân cư, nhất là đô thị.

 

Việc bảo vệ môi trường ở nước ta đang đặt ra yêu cầu cấp thiết cần có biện pháp hạn chế việc lạm dụng túi chất dẻo, có thể thu phí như một số nước đã làm; đặc biệt  cần nghiêm cấm việc thải loại bừa bãi các loại túi chất dẻo cũng như các chất phế thải khác ra môi trường, nhất là các dòng sông.

 

Việc thu hồi các loại túi chất dẻo đã qua sử dụng để tái chế dùng lại cũng là một giải pháp có hiệu quả nhưng chưa được thực hiện triệt để. Điều quan trọng là đi đôi với chủ trương đúng, cần có biện pháp tổ chức, phân công trách nhiệm cụ thể và nguồn kinh phí để thực hiện.

nguồn: http://dantri.com.vn/c202/s202-347553/co-nen-thu-phi-tui-chat-deo.htm

Chủ Nhật, 26 tháng 7, 2009

090726- Vỡ hồ chứa nước thải ở Bình Dương

Liên quan đến vụ cá chết hàng loạt trên sông Cầu Đò, Phòng Tài nguyên- Môi trường huyện Bến Cát, tỉnh Bình Dương đã tiến hành kiểm tra và phát hiện Công ty San Miguel Pure Foods Vietnam bị vỡ hồ chứa nước thải chăn nuôi.

Sáng 26/7, ông Huỳnh Công Du, Trưởng Phòng Tài nguyên- Môi trường huyện Bến Cát, tỉnh Bình Dương cho biết: Qua kiểm tra, vụ vỡ hồ đã làm hơn 230.000m3 nước thải chưa qua xử lý tràn ra nhà dân, vườn cao su, sau đó đổ xuống con suối chảy ra sông Cầu Đò-Thị Tính, làm cho con sông có chiều dài hơn 30km này bị nhuộm đen, gây thiệt hại rất lớn. Cho đến sáng 26/7, số cá chết bốc mùi hôi thối vẫn còn dày đặc trên sông Cầu Đò.

Tại hiện trường, một đoạn bờ bao khoảng 30m của hồ chứa nước thải chưa qua xử lý của Công ty San Miguel rộng khoảng 7ha đã bị sạt lở, nước màu đen kịt vẫn còn tuôn chảy từ hồ ra môi trường bên ngoài. “Hiện tại mức độ ô nhiễm cũng như các thiệt hại gây ra cho người dân là chưa thể đánh giá. Ngay sau khi làm việc với công ty, đoàn kiểm tra sẽ tổ chức lực lượng điều tra, nắm tình hình thiệt hại của vụ việc đối với người dân, đồng thời kiểm tra, phân tích mẫu nước thải đổ ra sông để có đánh giá chuẩn xác về mức độ ô nhiễm cũng như các thiệt hại gây ra”, ông Du cho biết.

Được biết, Công ty TNHH San Miguel Pure Foods VN tiếp nhận công ty có hồ chứa nước thải này từ một doanh nghiệp Đài Loan vào năm 2003. Công ty này chuyên sản xuất thức ăn gia súc và chăn nuôi lợn với số lượng lớn. Hiện tại công ty có 6 trại nuôi lợn với số lượng khoảng 68.000 con, mỗi ngày xả ra môi trường khoảng 3.000m3 nước thải. Cũng theo kết quả kiểm tra về môi trường, doanh nghiệp này đã bị đưa vào “danh sách đen” trong “top” 25 doanh nghiệp, cơ sở sản xuất gây ô nhiễm nghiêm trọng trên địa bàn tỉnh Bình Dương năm 2008.

Cũng liên quan đến vụ vỡ hồ chứa nước thải này, người dân xóm chài ở ấp 2, thị trận Mỹ Phước có 30 hộ dân sinh sống chuyên đánh bắt cá trên sông Cầu Đò - Thị Tính đang hết sức lo ngại về việc ô nhiễm khiến cá chết hàng loạt gây khó khăn cho cuộc sống của họ sau này./.

TTXVN

nguồn: http://vovnews.vn/Home/Vo-ho-chua-nuoc-thai-o-Binh-Duong/20097/117388.vov