Thứ Ba, 14 tháng 8, 2012

50 Great Photographers You Should Know (with portfolios)

Lots of wonderful things happen around us all the time; being able to see is easy, but being able to capture that very moment is probably the hardest part. A good photo comprise of many things, not only you must hit the shutter at the right time and moment, the perspective, composition and color coordination plays a big role too.

Great Photographers Showcase

Being a good photographer is not easy, let alone getting to that professional level. This weekend, we want you introduce you some of the greatest photographers around the globe and their awesome portfolios. We hope you’ll be able to get some sort of inspiration from their work. In no particular order, here’s 50 Great Photographers You Should Know. Full list after jump.

Note: All photos used in this article are property of their respective photographers.

Ciril Jazbec “Do everything for what you dream or think that is in your strengths! There are hiding geniality, strength and magic in the courage.” – Ciril Jazbec

David Lindsey Wade. David Lindsey Wade made a few important choices during his prime teen rebellious years. Raised by a pair of artist, his way of challenging his parents (who were already a bit off the grid) was to embrace his attraction to speed and excitement through his passion for machines.

Senol Zorlu. egofoto.net presents selected photographers by Senol Zorlu. The focus liew on potraying people, places and their cultures. egofoto is an independent and headstrong project. The photos display the expression of a personal view of people and instances.

Lee Towndrow. Lee Towndrow was a designer upon starting out. Made album covers. Was moved by kissing robots to become flame*artist. Built a darkroom, made bread (the kind you eat). Moved to Buenos Aires to try to grow up. Learned Spanish, loved, lost. Worked with great artists. Became a photographer.

Lyndon Wade. Lyndon Wade’s Vibrant compositions often depict subjects in a kind of suspended animation; their halted motion suggests a larger narrative in the space of a single incident.

Kalle Gustafsson

Henrik Knudsen

Yuri Yasuda

Koen Demuynck

Sarah Cheng-De Winne. Sarah Cheng-De Winne is a freelance photographer-artist specializes in portraiture, fashion and conceptual photography and keen to discover new ways of representing identities through photography.

Dimitris Theocharis

Luigi Bussolati

Edlo Kawa

Cornelia Adams. Founded 20 years ago by Cornelia Adams, as an agency representing photographers whose work appeared as editorials in magazines.

Simon Hoegsberg

Tom Kan

Thomas Kettner. Thomas Kettner, photographer and BFF board member from Stuttgart, Germany. His talent: beauty, hair and fashion for women and men.

Andrew G. Hobbs. New Zealand born photographer, arrived in London from Sydney in 1992 to pursue a career in the international portrait market which has included covers for Esquire, Rolling Stones, The Sunday Times Style, editorial for i-D and etc.

Aaron Ruell Photography

Timothy Hogan

Joel Rhodin

Florian Ritter

Kazuha Matsumoto

Ben Hassett

Francois-Xavier Marciat

Nicholas Samaras. Nicholas Samaras is a new underwater photographer, but he made an impressive entrance in underwater photography area in Greece and out of his country borders.

Alex Prager. Cinematic and darkly playful The Big Valley is a series of highly saturated staged portraits by Los Angeles based artist, Alex Prager.

Erik

Björn Lofterud

Quentin Shih. A Chinese photographer based in Beijing, China, specializes in fine art, editorial, fashion, advertising photography.

Mike Walsen

Robin Skjoldborg

Michael Didonna

Ryan Pavlovich

Alessandro Rocchi. Alessandro Rocchi is an Italian photographer based in Pesaro (on Adriatic sea) near rimini and ancona. He does commercial work as well as ‘art’.

Gilles Abenhaim

Natasha Gudermane

Simon Powell. Working mainly with models, Simon is renowned for his ease of style and real approach to commissions. He is passionate about his work and brings much more to shoots than just a photograph.

Adam Von Mack

Seb Janiak

Carlo Bellavia. Carlo Bellavia’s portfolio is presented in the official website through a gallery of his most beautiful photos.

Martin Amis

Zhang Jingna. Something Beautiful, a photography exhibition by Zhang Jingna

+ 良

Cristof Echard

Vitor Shalom

Hirano Aichi

Alexandra Hager

Bagrad Badalian

Hervé lefebvre. Hervé Lefebvre, specialist advertising photographer, is proud to present a selection from his current portfolio of different commissions (clients, magazines and agencies) and invites you also to preview some of his private work. His studio is based in Bordeaux.

Pierre Choiniere. Pierre Choiniere is a photographer based in Montreal.

Nobuyuki Kobayashi. Born in Japan in 1970. AFter graduating “The Technical School of Photography”, gained experience as a publishing and editing -related photographer before turning freelance in 1993.

Michael David Adams

nguồn: http://www.hongkiat.com/blog/50-great-photographers-you-should-know/

Những bức hoạ chân dung bằng chữ viết

Một họa sĩ người Mỹ đã dùng chính những câu nói nổi tiếng bất hủ của những người nổi tiếng để vẽ nên chân dung họ. Xin giới thiệu tới bạn đọc một số hình ảnh về những tác phẩm bất hủ này.Với ý tưởng tuyệt vời của mình – vừa được ngắm tranh vừa được đọc và suy ngẫm về những câu nói nổi tiếng của những con người nổi tiếng, nhà họa sĩ sống tại Ohio, Mỹ John Sokol đã tạo ra một bộ sưu tập có một không hai trên thế giới: Chân dung những người nổi tiếng được vẽ bằng… những câu nói của họ.
Charles Baudelaire (1821 – 1867), nhà thơ người Pháp
Samuel Beckett (1906-1989), nhà viết kịch và tiểu thuyết gia người Ailen
John Keats (1795-1821), nhà thơ lãng mạn người Anh
Henry Wadsworth Longfellow (1807 – 1882), nhà thơ người Mỹ
Henrik Ibsen (1828 – 1906), nhà thơ, nhà viết kịch người Nauy
Durante degli Alighieri (1265 – 1321), nhà thơ nổi tiếng của Ý thời Trung cổ
Jorge Francisco Isidoro Luis Borges Acevedo (1899-1986), nhà thơ Thụy Sĩ-Argentina, nhà bình luận và nhà viết chuyện ngắn người Argentina
Robert Lowell (1917-1977), nhà thơ người Mỹ
Tổng thống Mỹ, Barrack Obama
Grace Paley (1922 – 2007), nhà thơ, nhà viết truyện ngắn và nhà hoạt động chính trị người Mỹ gốc Do Thái
Walt Whitman (1819 – 1892) – nhà thơ, nhà báo, nhà nhân văn, nhà cải cách thơ người Mỹ
George Bernard Shaw (1856 – 1950) là nhà soạn kịch người Anh gốc Ireland đoạt giải Nobel Văn học năm 1925

James Tate (1943), nhà thơ người Mỹ
James Augustine Aloysius Joyce (1882 – 1941) nhà văn, nhà thơ biệt xứ người Ireland
Robert Penn Warren (1905-1989), nhà văn, nhà thơ người Mỹ
Eudora Alice Welty (1909 – 2001), nhà viết truyện ngắn và tiểu thuyết về miền Nam nước Mỹ
Mark Doty (10 -8 – 1953), nhà thơ, bút kí người Mỹ
Thomas Wolfe (1900 – 1938), nhà văn lớn người Mỹ của những năm đầu thế kỷ XX

Hà Khổngjohnsokol-artist-author

nguồn: http://moterangrua.wordpress.com/2011/06/05/nh%E1%BB%AFng-b%E1%BB%A9c-ho%E1%BA%A1-chan-dung-b%E1%BA%B1ng-ch%E1%BB%AF-vi%E1%BA%BFt/


Thứ Ba, 7 tháng 8, 2012

Tư duy theo mặt bằng

Bạn vừa cất một căn nhà. Nếu bạn thổ lộ với người Mỹ, người Mỹ sẽ hỏi bạn đã xoay sở với chi phí, các khoản vay, thậm chí tiền bảo hiểm của ngôi nhà ra sao. Trong khi đó, một người Nhật sẽ quan tâm liệu ngôi nhà có ở trong vùng thường xuyên xảy ra thiên tai hay không, kết cấu rung lắc đến đâu. Người Ý sẽ tò mò về việc bạn chọn nội thất trang hoàng theo phong cách nào, trong nhà có bao nhiêu món đồ cổ. Người Ba Tư sẽ gợi ý nền nhà được trải bằng loại thảm gì, màn cửa sổ nên treo chọn màu và hoạ tiết gì. Người Pháp sẽ muốn biết kiến trúc sư thiết kế xuất thân từ đâu, anh ta thích loại rượu vang nào. Trong khi đó, người Trung Quốc thì sẽ dò hỏi xem hàng xóm của bạn có phải là người Hoa hay không và khoảng cách từ Chinatown đến nhà bạn bao xa…

Rất dễ cho bạn nếu người đối diện là dân Việt Nam. Vì bạn chỉ cần nhớ chính xác diện tích sử dụng của căn nhà là đủ.

Người Việt Nam tư duy ngôi nhà theo mét vuông, tức, mặt bằng sử dụng. Điều này không phải nguyên do từ sự yếu kém về bộ môn hình học không gian. Tư duy được hình thành từ quá trình văn hoá, văn minh, lịch sử. Lịch sử Việt Nam là lịch sử của chiến tranh. Ngàn năm binh lửa ngoại xâm, nội chiến đã cho người Việt sự nhận thức cao về lãnh thổ, đất đai, là thứ không thể nhượng bộ cho giặc – “giặc đến nhà đàn bà cũng đánh”, “một tấc không đi một ly không rời”. Trong nền văn minh nông nghiệp, đất đai cũng là tư liệu sản xuất, đảm bảo đời sống, đem lại sự ấm no đủ đầy, cho nên, tấc đất tấc vàng.

Có lẽ tư duy theo mét vuông tiếp tục là nếp nghĩ trong thời hiện đại. Đặc biệt trong quá trình đô thị hoá, bất động sản trở thành một thị trường đầy sôi động càng khiến người ta quá bận tâm xử lý mặt bằng nhưng lại thiếu những chăm chút cho giá trị tinh thần. Nói như TS.KTS Ngô Viết Nam Sơn, là đặt sai hệ quy chiếu lợi ích: “Lợi ích địa ốc cao nhất không phải lúc nào cũng chỉ đạt được nhờ vào tư duy mét vuông (thiên về số lượng mét vuông) như người ta thường lầm tưởng, mà còn có thể nhờ vào tư duy giá trị sống (thiên về “chất lượng” mét vuông).

Với tư duy mét vuông, nhà đầu tư thường hy sinh bớt các chỉ tiêu về chất lượng sống, như thu hẹp diện tích cây xanh, xây dựng quá dày đặc làm giảm sự riêng tư vì căn hộ thường bị các căn hộ khác nhìn thẳng vào và giảm sự yên tĩnh do tác nhân ồn và sự chung đụng với các hộ lân cận gia tăng. Người ta thường không thấy rằng công trình thấp tầng và mật độ xây dựng thấp mới là cao cấp nhất, chứ không phải công trình cao tầng”. Từ đây, có thể thấy được nguyên nhân sâu xa của việc đánh mất bản sắc đô thị đang diễn ra tại Hà Nội, TP.HCM.

Tư duy mét vuông cũng tạo ra những “biến chứng” khó chịu trong lối ứng xử với không gian sống của người dân, nó ít nhiều khống chế đời sống văn minh ở. Ý thức công năng sử dụng (chứ không phải sở hữu) đã làm suy giảm sự gắn bó cội rễ giữa con người với không gian sống nói riêng và hồn vía đất đai nói chung. Mặt khác, sự cắt rời không gian sử dụng ngôi nhà với không gian công cộng đã làm nảy sinh tâm lý thực dụng trong ứng xử văn hoá công cộng. Người Việt xem không gian công cộng là thứ “cha chung không ai khóc” nên khi cần thì lấn chiếm, lúc không cần thì tha hồ gây ô nhiễm bằng các hình thức khác nhau.

Một trong những điều nữa thể hiện tư duy mặt bằng đó chính là sự thiếu quan tâm đến những thiết kế đa dạng về không gian sống trong chính ngôi nhà mà chỉ quan tâm đến độ rộng, hẹp. Để là gì? Tôi tình cờ tìm thấy phần gợi ý cho câu trả lời trên ở phần Góp ý cho cuốn Văn minh vật chất của người Việt (Phan Cẩm Thượng, NXB Tri thức 2011), hoạ sĩ Phan Bảo, một trong những nhà nghiên cứu am hiểu về đời sống vật chất của người Việt ở đồng bằng sông Mã, vùng đất có nhiều di chỉ văn hoá cội nguồn người Việt cổ: “Ở xứ Việt ta, nhà cửa chỉ có một công năng: là nơi trú ngụ nói chung. Nhà ở có thể làm đình chùa, đền tạ và đình chùa đền tạ cũng có thể làm nhà ở về mặt kiến trúc (trừ hai món nhập khẩu là tháp và nhà thờ Thiên Chúa giáo). Hàng nghìn năm đi học đi thi mà cái nhà trường cũng chỉ là cái nhà ở ngã cửa ván ra hoặc trải chiếu nằm xuống mà viết. Có lẽ chỉ có kẻ sĩ Việt Nam là nằm bò toài ra mà viết, mà học, xong rồi có thể lăn quay ra ngủ luôn (xem Lều chõng của Ngô Tất Tố). Nhà Nho ta ư? Ăn cơm, viết sách, nghe hát và ngủ với cô đầu chỉ loanh quanh trên một chiếc chiếu. Vậy ở đâu trải chiếu thì ở đấy có đủ mọi chuyện. Vào chùa lấy chiếu chùa ra ta ngồi. Vậy cái nhà Việt Nam thật tối giản: trên có mái, dưới có nền (trong Nam bộ lại còn không có cả nền cao, nền nhà, nền sân, nền đường, nền vườn bằng nhau), chung quanh để trống, chỉ có mùa rét mới lấy liếp che lại, ở giữa trải chiếu, thế là xong. Nhà to hơn tức là nhà dài hơn vì chắp thêm gian (quy chế chính: 1 gian, 2 gian, 3 gian,… 11 gian, 13 gian là cung vua phủ chúa rồi). Tại sao ông tiến sĩ lại ngồi ghế chéo (Ghế chéo lọng xanh ngồi bảnh choẹ – thơ Nguyễn Khuyến)? Bởi vì ghế ấy cũng chỉ là tạ thôi, ông tiến sĩ về nhà với cha mẹ thì ngồi chiếu trải lên đất, lên công đường thì ngồi chiếu trải lên sạp, vua cũng thế thôi (vua Lê Cảnh Hưng bảo Nguyễn Huệ ngồi ghé lên sạp với mình – xem Hoàng Lê nhất thống chí). Vì thế, xem kiến trúc Việt Nam có gì mới lạ không thì xem chạm chắc ở mấy chỗ kẻ bẩy, tức bàn tay có nóc mái vậy. Có điều, ngói của đền miếu rất to nặng, đó là do ý muốn chống gió bão lật mái đấy. Nhà trống tha hồ cho gió lùa. Cơn bão năm 1905 ở Huế lật cả cầu Tràng Tiền mới làm xuống sông mà Ngọ Môn vẫn y nguyên chẳng sao cả.

Theo tôi, nghệ thuật kiến trúc không phải là nghệ thuật chạm khắc hay sơn vẽ. Và ta nên tách các món này ra.

Nhà sàn chẳng qua chỉ là một ngôi nhà có cái đặc biệt hơn mà thôi, Nó cũng là nhà tầng. Nhà cửa Việt Nam chuộng bóng tối là vì người ta chẳng cần ánh sáng nhiều làm gì. Phải chăng cần nhìn rõ các tượng Phật Thánh? Muốn đọc sách thì ra ngoài hiên rồi. Ngày nay có nhiều nhà hiện đại cao to (nhà dân dụng) nhưng cũng chẳng để làm gì ngoài chuyện đi ngủ, vậy nhà cửa đóng im ỉm suốt ngày có khách thì mời đi quán. Các ông hoạ sĩ mới đòi nhà sáng sủa thôi. Nhà dân nông thôn Việt Nam ta rất cần cái sân trước cửa, không phải chỉ để phơi phóng các thứ mà tiện dụng hàng ngày. Uống rượu buổi chiều ư? Trải chiếu ngoài sân. Nhà có đám ư? Dựng rạp ngoài sân. Do đó, sân này phải khô cứng và trống thoáng. Điều đó dẫn đến kết cấu nhà có hiên bè rất rộng, mỗi kẻ bẩy ra một khoảng kẻ nữa tức hè tính từ cột con ra rộng hơn 2m.

Công năng sử dụng nhà đơn giản, cho nên kiến trúc tối giản và đơn điệu. Trong kho tàng thành ngữ để chỉ người giàu kẻ nghèo trong xã hội đã có thấp thoáng cái tư duy về kiến trúc: gia cảnh nghèo thì gọi là “nhà ổ chuột”, “nhà rách vách nát”, “nhà xiêu vách đổ”, “nhà dột cột xiêu”, “nhà tranh đố sậy”, còn để chỉ những kẻ giàu có trong xã hội, thì: “kín cổng cao tường”, “nhà cao cửa rộng”, “nhà vàng gác tía”… Và vẫn với tư duy trọng về chất liệu và mặt bằng đó, người Việt mở rộng cách nói về những không gian sống rộng hơn ngôi nhà như sau: thường dùng thành ngữ “màn trời chiếu đất” để chỉ cảnh tiêu điều khốn khổ sau những trận thiên tai, địch hoạ, hay “nhà ngang dãy dọc” để chỉ sự giàu có của một cơ nghiệp hoặc sự khá giả sầm uất của một khu dân cư.

Còn đây, năm 1931, ông Phan Khôi phê phán về cái văn minh “kinh hoạch” phố phường trên báo Đông Tây (số 114): “Nhà cửa phố xá, cái thì lồi ra, cái thì lõm vào, chủ nó mỗi người cất theo mỗi ý riêng mình, không buộc phải đúng quy củ nào hết”.

Trong quá khứ của người Việt, mọi sự phấn đấu trong đời sống kinh tế dường như chỉ tập trung để đạt tới một mục tiêu – được sử dụng một ngôi nhà to, bề thế hơn là những giá trị sống thuộc về môi trường, văn hoá liên quan. Bàn tay của kiến trúc sư có lẽ chỉ có giá trị trong vài năm gần đây, khi đất chật người đông, làn sóng nhập cư vào đô thị ồ ạt, quá trình đô thị hoá nhanh chóng làm cho cơ hội ở rộng với nhiều người không còn, thay vào đó là những xoay sở giải pháp ở gọn. Mặt khác, truyền thông đã giúp người dân mở mang cái nhìn, tiếp thu văn hoá hưởng thụ, trình độ và nhận thức về chất lượng sống đã có những thay đổi lớn. Người ta nhận ra ngôi nhà không phải chỉ để đơn giản là trú mưa trú nắng hay… ngủ, mà còn để góp phần làm đẹp mỹ quan chung, bản thân nó phải là một không gian khoa học, đáp ứng những nhu cầu công năng và thụ hưởng những giá trị tinh thần, văn minh.

Nhưng còn lâu mới xoá bỏ được sạch cái dấu ấn tư duy mặt bằng, khi mà hiện nay, do sự chắp vá, bất nhất và thiếu đồng bộ về quy hoạch. Cho đến nay, tiêu chí đánh giá của Nhà nước về việc nhận diện không gian ở của người dân vẫn theo tư duy mét vuông. Một báo cáo gần đây của cơ quan chức năng, tại Việt Nam, nơi đô thị vẫn còn tồn tại nhiều hộ gia đình nghèo xoay xở sống trong những “ngôi nhà” chỉ 3m2, tiêu chuẩn còn thấp hơn ngưỡng chuẩn tối thiểu của điều kiện để xét, xếp vào diện vô gia cư trong thời bao cấp là < 5m2. Báo cáo trên cũng cho hay, trên lý thuyết thì từ năm 2.000 Nhà nước đã nâng chuẩn lên 6 – 8m2 thì được cấp nhà ở xã hội.

Theo tổng điều tra dân số và nhà ở Việt Nam được tổng cục Thống kê công bố vào tháng 12.2009 thì trung bình diện tích nhà ở của mỗi người Việt Nam là 18,6m2. Cũng theo đợt điều tra này, thì tại Việt Nam cứ 2.000 hộ sẽ có một hộ không có nhà ở. Hộ không có nhà ở được định nghĩa là không có chỗ ở, hoặc không đáp ứng được 1 trong 3 điều kiện: có diện tích sàn tối thiểu 4m2; tường cao ít nhất 2m; có cấu trúc riêng biệt và độc lập. Trong các hộ có nhà ở, thì số hộ có nhà kiên cố chiếm 47%; nhà bán kiên cố chiếm 37,8%; nhà thiếu kiên cố chiếm 7,8%; và nhà đơn sơ chiếm 7,4%.

Mức độ tin cậy vào những con số thì còn tuỳ vào sự lạc quan hay bi quan của từng người tiếp nhận. Song cuộc điều tra trên cho thấy ngay cả trong tiêu chuẩn đánh giá nhà ở của một cơ quan chức năng, thì khái niệm chất lượng sống của một không gian ở mang lại cho con người chỉ có thể dừng lại ở mức độ “an toàn” (kiên cố) hay thiếu an toàn (không kiên cố, đơn sơ). Có thể tiêu chí trên phù hợp với một đất nước phát triển chậm, dân số tăng nhanh nên việc đảm bảo đời sống tối thiểu của người dân (chỗ ở) còn nhiều “tồn tại” nói chi đến chất lượng sống, sự hưởng thụ giá trị sống trong công trình nhà ở.

Tư duy mét vuông còn là một thứ hệ luỵ lịch sử. Điều đáng nói, là nó tác động không nhỏ đến tư duy quy hoạch đô thị. Sự hiện đại hoá bừa bãi, sự nao núng trong những chiến lược vươn cao vì mục tiêu công năng, mở rộng mặt bằng sử dụng theo cao độ đang giết chết những môi trường hài hoà và bản sắc đô thị và mỹ quan. Đa số các công trình kiến trúc gần đây lại lấy nguồn cảm hứng không từ xu hướng kiến trúc nhạy cảm với công nghệ mới, bền vững và quan tâm đến môi trường, lợi ích xã hội mà lại chọn lựa xu hướng lợi ích thương mại.

“Một cái lẩu kiến trúc” – KTS Olivier Souquet đã nói như thế về kiến trúc TP.HCM trên tạp chí Kiến trúc số 203, 3.2012. Ông viết: “Xu hướng thương mại: hoàn toàn tuỳ thuộc vào thị trường bất động sản vốn dĩ không ổn định, chỉ có thể làm ra những bản sao, nếu không theo mô típ “tân thuộc địa” thì là “tân phong cách Victoria”, pha một chút phong cách Á châu (mà cũng chưa chắc là đến từ châu Á). Tiêu biểu là những kiến trúc phong cách Singapore với các thứ cột Corinthe Hy Lạp, chẳng khác gì một cái lẩu kiến trúc và cũng chẳng nói lên được ý đồ là cái gì”.

Bao lâu thì người Việt sẽ quan tâm đến ngôi nhà của bạn theo hướng “ý đồ là cái gì”? Bao giờ thì người Việt hết tư duy không gian sống theo mặt bằng? Có lẽ sẽ không bao giờ. Vì người ta không chỉ có thể chắp vá và sửa chữa, không thể dọn sạch để làm lại. Quy hoạch kiến trúc rất khác với cách người ta thiết kế mỹ thuật cho một cái bánh kem.

Ngày nay, một đất nước thu nhập đầu người còn thuộc hạng thấp lại có những thành phố trung tâm được xếp vào hàng những đô thị đặc biệt có giá bất động sản cao bậc nhất trên thế giới là điều chưa hẳn là vui. Một thị dân thu nhập trung bình khó có thể nghĩ đến chuyện sở hữu một không gian sống tử tế trong thành phố mà họ gắn bó và cống hiến. Và đây là biểu hiện của một thứ “tư duy mặt bằng” mới: trong những câu chuyện, người ta vẫn dùng cụm từ “chỗ chui ra chui vào” để chỉ ngôi nhà.

 NGUYỄN VĨNH NGUYÊN

nguồn: http://sgtt.vn/Kien-truc-doi-song/Chi-tiet/166612/Tu-duy-theo-mat-bang.html

Thứ Sáu, 27 tháng 7, 2012

Ngõ "khổ" Hà Thành

Ngõ, đôi khi, trầm mặc như cụ già, đôi khi lại dồn dào như người trẻ tuổi. Cũng hờn ghen, giận dỗi, ngõ trong lòng phố ấp ôm trong mình biết bao buồn vui...

Ngõ Hà Nội khác nhiều so với ngõ ở những thành phố khác. Và tất nhiên, ở Hà Nội không phải con ngõ nào cũng giống nhau.

Ngõ chật

Chật đến nỗi, người béo béo mà đi vào thì chỉ có cách là... đi nghiêng. Còn hai người một đi ra một đi vào muốn tránh nhau giữa ngõ thì... không thể. Bởi cái ngõ 14 Ngõ Gạch này chỉ vỏn vẹn chưa đầy 50 phân (cm).

Gần cuối ngõ, bà Nguyễn Thị Nga, người làm dâu con ngõ này hơn ba chục năm đang nấu bếp. Ngõ chật đương nhiên bếp phải chật, nhưng thật khó tưởng tượng, bà Nga vẫn xoay xở được trong cái bếp hẹp y như cái ngõ nhà bà. Mấy cái bếp than tổ ong xếp thành hàng dọc chạy theo mép tường, tôi len vào chụp ảnh, quay ngược người trở ra, chới với suýt lộn cổ vào nồi chảo trên bếp.
f
 

Ngõ nhỏ, nhà chật quá, nên chả bao giờ con cái bà Nga dám mời bạn bè về nhà chơi. Một phần vì... ngượng, một phần bạn bè kéo đến, nhà chật không biết ngồi vào đâu.

Cuối ngõ là bốn gian nhà tắm kiêm nhà vệ sinh xinh xinh. Mỗi hộ có một cái khóa, dùng mở - xong khóa. Ấy cũng là mới có thôi, chứ lúc trước, có mà  tắm lộ thiên ở đoạn góc cua của ngõ  ấy. Bà Nga nhễ nhại mồ hôi, tả xung hữu đột trong cái bếp quái dị bậc nhất Hà Thành, bởi nó chỉ là một hình chữ nhật chiều rộng có 40 phân, chiều dài hơn 1m.

Mẹ chồng bà Nga đã 84 tuổi, đã chứng kiến biết bao thăng trầm của con ngõ này. Nhưng cụ bà vừa phải đi "sơ tán" vì... nóng quá. Những ngày Hà Nội "rót lửa", căn phòng 10m2 "rang" mấy người nhà bà Nga đến trầy tróc cả lưng vì sàn nhà bỏng rẫy. Nhưng vẫn phải ở vì còn biết đi đâu. Gửi được bà cụ đã là tốt lắm rồi.

Tôi leo lên căn gác nhà bà Nga. Khoảng 8 hộ gia đình hiện còn cùng nhau chung sống trong con ngõ này và cùng chịu chung cảnh chật. Chật từ con ngõ đến căn hộ. Tường ngăn giữa nhà bà Nga và nhà hàng xóm là một tấm... liếp.

Bà Nga cứ tủm tỉm cười khi tôi bảo: Cách nhau "bức vách" siêu mỏng như thế này, nhà mình mà làm gì, nhà hàng xóm biết cả nhỉ? Ngăn nhau bằng liếp nên có muốn, cũng không thể lắp điều hòa. Chẳng lẽ lại treo điều hòa vào cái liếp. Có mấy chục phân bức tường phía trên cửa sổ nhìn xuống ngõ, nhưng sờ vào là vữa vụn ra lả tả, cũng chẳng dám treo điều hòa lên.

c
  Ngõ 80 phố Đồng Xuân, Hà Nội.

Ngõ chật quá, nên chuyện giải quyết người chết cũng phiền. Ngày xa xưa, còn có  một cái lỗ trên tầng hai, có người chết thì bó lại rồi cho trượt theo tấm liếp đẩy xuống tầng một. Bây giờ thì người ta xây lấp cái lỗ đấy lại rồi. Người chết chỉ còn cách là phải ra khỏi nhà, ra khỏi ngõ mới được phép... chết.

Nếu lỡ chết trước khi ra khỏi ngõ, thì người nhà phải tức tốc cõng xác chết ra nhà tang lễ Phùng Hưng, hay nhà xác bệnh viện. Ở đấy mới cho nhập quan được. Chứ ngõ hẹp quá, quan tài không vào không ra được. Giường tủ, bàn ghế, muốn đưa vào thì còn có cách là tháo rời ra, rồi lại ghép vào, chứ quan tài không tháo ra lắp vào được vì người ta kiêng. 

Ngõ sâu

So với những con ngõ vừa hẹp, vừa sâu, vừa tối, ở khu vực phố cổ  Hà Nội thì ngõ 25 Hàng Buồm vào hàng "top ten". Nó chiếm luôn cả ba yếu tố: hẹp, sâu, tối. Vào ngõ, tôi phải lần mò. Vịn tay vào tường, tôi đi từng bước một, lò dò như đứa trẻ mới tập đi. Vậy mà vẫn bước hụt hai lần.

f
Sinh hoạt trong ngõ nhỏ  của người dân phố cổ.

Ngõ có tam cấp Kguyên trước đây là gian nhà kho của người Tàu. Họ rút đi, những người công nhân Hà Nội mới đến ngăn ra thành từng phòng nhỏ. Ba cấp nhà trước đây cao, sau nhiều thời gian, thành cấp nhỏ, độ chênh lệch không cao lắm nhưng cũng đủ khiến người lần đầu vào ngõ bước hụt.

Vừa lần tường vừa đếm đến bước thứ 89 thì tôi không thể tập trung đếm được nữa vì sợ ngã. Lúc này, tôi phải tập trung hết tâm trí vào việc rà rà chân trước khi đặt cả bàn chân xuống. Lần đầu tiên tôi bước đi trong một con ngõ giữa thủ đô mà lại vất vả và căng thẳng đến thế. Ấy là bây giờ, nó đã được ngăn lại, chứ trước đây, nó còn dài xuyên sang tới cả phố Đào Duy Từ.

Bà Phạm Kim Hảo, kiều nữ nhà cụ Khôi Ký, giàu sang danh giá bậc nhất Hà Thành khi xưa, nổi tiếng bởi nghề buôn kim cương tiếp chuyện tôi ở trước cửa số nhà 25. Số nhà này là một cửa hàng bán quần áo thời trang. Ngoài hè là một hàng ăn, ngoài nữa, sát ngoài đường, là tiệm sửa xe đạp - cũng... tam cấp y như con ngõ của họ.

Bà Hảo cười khi tôi than thở về hành trình "thám hiểm" con ngõ. Bà bảo: Cô chưa quen, chứ trẻ con ngõ tôi, chúng nó chạy rầm rầm, có ngã đâu. Phố nhỏ, hè ngỏ, ngõ nhỏ, vỉa hè người lớn buôn bán, trẻ con phải "rút" vào chơi trong ngõ. Vừa hẹp vừa sâu vừa tối, mà chúng nó vẫn chơi, vẫn lớn. Hỏi chuyện cãi vã trong ngõ, bà Hảo bảo con người mà, cũng có khi không bằng lòng về nhau.

Nhưng ngõ hẹp thế kia, phải "giáp lá cà", gặp nhau suốt, nên không thể giận lâu. Người trong ngõ, ban ngày sống cả ngoài đường, tối đêm mới về, đặt lưng ngủ vài tiếng, sớm mai lại "bươn" ra đường kiếm sống, lâu dần cũng thành quen, không thấy phiền lắm. 

Ngõ thấp

Chẳng phải chỉ có con ngõ 80 Đồng Xuân mới thấp đến như thế. Gọi là ngõ, nhưng thực ra, nó là lối dẫn vào những hộ gia đình sống trong số nhà 80 thành ngõ. Tôi bước vào ngõ, giơ một cánh tay lên, chạm tới trần luôn.

d
 

Anh Hùng, một người sống trong ngõ than phiền: Trước đây, ngõ không chật và thấp như thế này. Người ta xây sửa, cứ nới ra. Thành ra ngõ hẹp. Còn ngõ thấp là vì người ta làm gác xép. Các hộ gia đình đi ra đi vào phải đi phía dưới gác xép của căn nhà bên ngoài. "Ngõ của chúng tôi bây giờ, cái cáng cấp cứu không lọt, người cao cao một chút vào ngõ thì phải cúi. Kiến nghị nhiều lần rồi mà vẫn thấy chính quyền... im re. Nói dại có hỏa hoạn, thì những người trong ngõ rất khó thoát thân" - anh Hùng thở dài.

f
 Số 25 Hàng Buồm, Hà  Nội vừa sâu vừa tối và thấp.

Tôi lại đi qua con ngõ  30 Đồng Xuân, cụ bà 87 tuổi ngồi bán vàng hương. Nụ cười móm mém đưa chuyện: Ngõ này sáu chục phân là hạnh phúc lắm rồi. Rộng chán so với bao nhiêu ngõ khác ở quanh cái chợ Đồng Xuân này.

Quả thật, không thể  đếm xuể những con ngõ hẹp, sâu, tối ở Hà Nội. Những con ngõ không được mang những cái tên riêng mĩ miều như Tạm Thương, Thổ Quan, Cấm Chỉ... mà chỉ được mang tên theo số của căn nhà mặt đường. Những ngõ 22 Hàng Cân, 43 Hàng Đường, ngõ 13, 78 Đồng Xuân, ngõ 22 Hàng Vải, 23 Hàng Giấy... ôi chao, rất hẹp, rất dài, và rất sâu...!

Khi tôi bảo ở phố cổ thì danh giá, dù sao cũng được tiếng là  trung tâm, bao nhiêu người mơ ước, bà Nga chép miệng: Ngày xưa là phố cổ, bây giờ là  phố khổ, ngõ khổ. Nhà nước mà cho di dời, tôi xin đi đầu tiên. Đúng là không có  cái khổ nào giống cái khổ nào. Tất nhiên, những nỗi khổ này, chỉ ngõ hẹp Hà Nội mới có.

Việt Nga 

nguồn: http://bee.net.vn/channel/1988/201008/Ngo-kho-Ha-Thanh-1764590/

Chủ Nhật, 22 tháng 7, 2012

TG 24 giờ qua ảnh: Treo áo lót biểu tình trên phố

Bé gái chèo thuyền cạnh ngôi nhà ngập lụt, treo áo lót trên phố để biểu tình, bé gái thắp nến tưởng niệm nạn nhân trong vụ xả súng... là những hình ảnh ấn tượng nhất thế giới 24 giờ qua.
Một bé gái tị nạn người Afghanistan cầm khăn đội đầu trong gió trước của nhà tại một khu ổ chuột ở Islamabad, Pakistan.
Một bé gái tị nạn người Afghanistan cầm khăn đội đầu trong gió trước cửa nhà tại một khu ổ chuột ở Islamabad, Pakistan.
Một phụ nữ treo áo lót trên phố để biểu tình phản đối dự án xây dựng bến tàu tư nhân ở Banyuls-sur-Mer, Pháp.
Một phụ nữ treo áo lót trên phố để biểu tình phản đối dự án xây dựng bến tàu tư nhân ở Banyuls-sur-Mer, Pháp.
Một binh sĩ canh gác tháp London mang theo ngọn lửa Olympic trong chiếc đèn xách tay trên tháp London, Anh.
Một binh sĩ canh gác tháp London mang theo ngọn lửa Olympic trong chiếc đèn xách tay trên tháp London, Anh.
Một bé gái chèo thuyền gần ngôi nhà ngập lụt trong ngôi làng Burhaburhi ở Gauhati, Ấn Độ.
Một bé gái chèo thuyền gần ngôi nhà ngập lụt trong ngôi làng Burhaburhi ở Gauhati, Ấn Độ.
Bé gái Myia Young, thắp nến cạnh quốc kỳ Mỹ để tưởng niệm những nạn nhân thiệt mạng trong vụ xả súng tại rạp chiếu phim ở Aurora, Colorado, Mỹ.
Bé gái Myia Young, thắp nến cạnh quốc kỳ Mỹ để tưởng niệm những nạn nhân thiệt mạng trong vụ xả súng tại rạp chiếu phim ở Aurora, Colorado, Mỹ.
Phụ nữ Hồi giáo cầu nguyện trong buổi tối đầu tiên của tháng lễ Ramadan ở Jakarta, Indonesia.
Phụ nữ Hồi giáo cầu nguyện trong buổi tối đầu tiên của tháng lễ Ramadan ở Jakarta, Indonesia.
Khách du lịch chơi trên mô hình Stonehenge được làm bằng cao su bơm hơi ở London, Anh.
Khách du lịch chơi trên mô hình Stonehenge được làm bằng cao su bơm hơi ở London, Anh.
Nghệ sĩ mặc trang phục truyền thống tham gia nghi lễ đánh dấu bắt đầu mua thu hoạch ở Minsk, Belarus.
Nghệ sĩ mặc trang phục truyền thống tham gia nghi lễ đánh dấu bắt đầu mua thu hoạch ở Minsk, Belarus.
Cảnh sát chống bạo động đối mặt với những người định cư trái phép trong một khu ô chuột ở Ventanilla, Callao, Peru.
Cảnh sát chống bạo động đối mặt với những người định cư trái phép trong một khu ổ chuột ở Ventanilla, Callao, Peru.
Một người đàn ông bị cảnh sát bắt giữ sau khi hành hung một người hàng xóm ở Tegucigalpa, Honduras.
Một người đàn ông bị cảnh sát bắt giữ sau khi hành hung một người hàng xóm ở Tegucigalpa, Honduras.
Một binh sĩ của Quân đội giải phóng Syria (FSA) đi qua bức chân dung của tổng thống Bashar al-Assad bị xé nát tại cửa khẩu với Thổ Nhĩ Kỳ ở Jarablus, Syria.
Một binh sĩ của Quân đội giải phóng Syria (FSA) đi qua bức chân dung của tổng thống Bashar al-Assad bị xé nát tại cửa khẩu với Thổ Nhĩ Kỳ ở Jarablus, Syria.
Các thành viên của đội dân phòng tự vệ tập luyện với súng ở Bamako, Mali.
Các thành viên của đội dân phòng tự vệ tập luyện với súng ở Bamako, Mali.

Minh Thiên (Theo Guardian)

nguồn: http://bee.net.vn/channel/1987/201207/TG-24-gio-qua-anh-Treo-ao-lot-bieu-tinh-tren-pho-1842536/