Hiển thị các bài đăng có nhãn lừa. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn lừa. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Năm, 14 tháng 7, 2011

Thông báo của TLV về người mạo danh nhân viên của TLV




trong vòng 1 năm có không dưới 10 cú đt gọi đến công ty TLV hỏi về 1 cô kts, xưng là nhân viên của công ty TLV đã làm việc với họ...mình ngạc nhiên quá vì từ 2002 đến giờ công ty không có nhân viên nào tên đó. Rồi, xếp qua 1 bên xử lý sau
mấy hôm trước Tết, có 1 đồng chí bên thi công alo cho mình hỏi- khi nào thanh toán tiền thi công phần thạch cao cho căn hộ ở Chu Văn An.
Mình chưng hửng vì không công trình nào ở đó lúc ấy...
mình với anh chàng đó lên kế hoạch chộp tại trận người giả danh- nhưng đến phút 89, TLV bận việc đột xuất nên k có mặt được. Dự tính, nếu đúng là lừa đảo thì phải nhờ công an làm việc với cô nàng này.
Hôm nay có 1 nick yahoo add và nói là đang thi công công trình của mình thiết kế và được dặn rất kỹ là không cho bất cứ ai xem bản vẽ của cô nàng...Mình căn dặn phải thận trọng chuyện tiền bạc ngay và có kể những thông tin đã biết.
wow- sắp có phim coi rồi vì mình đã có số đt bàn- địa chỉ văn phòng. hôm nào kiểm tra xem.
Để tránh việc khách hàng cũng như các nhóm thi công bị lường gạt,công ty Tỷ Lệ Vàng xin có vài ý thông báo:
1- công ty Tỷ Lệ Vàng chỉ có địa chỉ duy nhất tại 209B Phan Văn Trị, Phường 14, Bình Thạnh, Tp.HCM. Điện thoại: 08 35164320- 0913 911 881
2- Mọi liên công việc liên quan đến công ty TLV đều do ThS.KTS. Nguyễn Văn Châu- giám đốc làm việc TRỰC TIẾP với quý khách.
3- Liên lạc trên mang: email: tylevang@gmail.com- goldenscale2003@yahoo.com ; skype là tylevang và nick ở facebook và multiply là tylevang.
4- các website chính thức của công ty TLV:
www.tylevang.com
www.tylevang.com.vn
www.tylevang.vn
www.tilevang.com
www.tilevang.net
www.tylevang.net
www.goldenscale.com
Xin quý khách và bạn bè thân hữu kiểm tra kỹ thông tin, nếu cần kiểm chứng thông tin- vui lòng liên lạc với công ty Tỷ Lệ Vàng theo các thông tin liên lạc trên để kiểm chứng.
Xin cám ơn.
Giám đốc
ThS.KTS.Nguyễn Văn Châu- 0913 911 881

Thông báo về công ty TLV chính thức

Để tránh việc khách hàng cũng như các nhóm thi công bị lường gạt,công ty Tỷ Lệ Vàng xin có vài ý thông báo:

1- công ty Tỷ Lệ Vàng chỉ có địa chỉ duy nhất tại 209B Phan Văn Trị, Phường 14, Bình Thạnh, Tp.HCM. Điện thoại: 08 35164320- 0913 911 881

2- Mọi liên công việc liên quan đến công ty TLV đều do ThS.KTS. Nguyễn Văn Châu- giám đốc làm việc TRỰC TIẾP với quý khách.

3- Liên lạc trên mang: email: tylevang@gmail.com- goldenscale2003@yahoo.com và nick ở facebook và multiply là tylevang.

4- các website chính thức của công ty TLV:

www.tylevang.com

www.tylevang.com.vn

www.tylevang.vn

www.tilevang.com

www.goldenscale.com

Xin quý khách và bạn bè thân hữu kiểm tra kỹ thông tin, nếu cần kiểm chứng thông tin- vui lòng liên lạc với công ty Tỷ Lệ Vàng theo các thông tin liên lạc trên để kiểm chứng.

Xin cám ơn.

Giám đốc

ThS.KTS.Nguyễn Văn Châu

 

 

Thứ Tư, 25 tháng 5, 2011

110525- Cô ơi, giả dối vẫn ngang nhiên ở trường...

Bức thư của em học sinh Phạm Thị Mẫn không chỉ là những sự thật phũ phàng trong việc giảng dạy và học Văn, mà còn đưa ra câu hỏi nhức nhối trong môi trường sư phạm.

VietNamNet xin giới thiệu tới độc giả phần 2 của bức thư “đặc biệt” này, đăng trên báo Văn nghệ Thái Nguyên, số 8/2011.

Hình minh họa. Ảnh: Lê Anh Dũng

Phần 1: Nhức nhối tâm thư trò gửi cô dạy Văn

Cô kính mến!

(…) Thưa cô, cuộc vận động “Nói không với tiêu cực” liệu có trở thành một khẩu hiệu trống rỗng hay không, khi đã và đang có quá nhiều điều hoàn toàn không hay chút nào vây lấy chúng em, từ học hành đến thi cử, từ tiếp thu kiến thức đến sử dụng kiến thức?

Trường học lẽ ra phải là nơi chúng em được học những điều tốt đẹp nhất thì tại đây, sự giả dối vẫn ngang nhiên diễn ra, không biết bao giờ mới chấm dứt?

Trường học lẽ ra phải là nơi chúng em được học những điều tốt đẹp nhất            thì tại đây, sự giả dối vẫn ngang nhiên diễn ra, không biết bao giờ mới            chấm dứt?

Giờ học ầm ầm như cái chợ vẫn được điểm 10 vì thày cô nể nhau. Một số thày cô thực tập lên lớp còn lúng ta lúng túng, thậm chí dạy sai cả kiến thức, nhưng nghe thày Hiệu trưởng công bố kết quả xếp loại thì vẫn thấy những thầy cô ấy đạt loại xuất sắc! Hàng ngày thày cô sa sả mắng học trò dốt nát, nhưng cuối năm vẫn cứ 70% học lực khá giỏi, 90% hạnh kiểm tốt, tốt nghiệp vẫn 100%.

Thày cô luôn dạy chúng em phải trung thực, nhưng trước khi thi tốt nghiệp, thày cô lại dặn phải gây thiện cảm với giám thị, nếu là bạn trường mình thì phải “giúp đỡ”, nhưng với trường ngoài thì tuyệt đối không để cho “người ta” nhìn bài. Tại sao lại thế hả cô?

Sau ba năm học và thi thoảng trở lại trường, em thấy càng ngày trường mình càng được xây dựng đàng hoàng, to đẹp. Nhưng em thấy đắng lòng khi cảm nhận được mỗi viên đá lát, mỗi vườn cây đều thấm đầy mồ hôi, nước mắt.(..) Đóng góp của phụ huynh thì nhiều thế, mà thật lạ lùng - em nói điều này mong cô đừng cho là em quá chi tiết - đến một cái nhà vệ sinh sạch sẽ một chút cho tụi học trò chúng em, nhà trường cũng không có nổi.

Để đến nỗi, cái việc cực chẳng đã là phải đi vệ sinh ở các khu WC không thể bẩn thỉu hơn, đã luôn là nỗi ám ảnh kinh hoàng của biết bao nhiêu thế hệ học trò…

Chúng em không biết nhiều, nhưng cô từng bảo rằng, tiền phụ huynh “giúp đỡ” nhà trường nào có đáng kể gì. Ban Giám hiệu phải sấp ngửa đi “xin” các doanh nghiệp, các nhà tài trợ. Và cũng vì thế nên năm nào lớp chọn cũng phải có vài suất “ngoại giao”, dù điểm “đầu vào” của các bạn ấy còn thua xa điểm chuẩn. Nhập lớp rồi, mấy bạn ấy được đi học mà không thèm học, bỏ học và trốn học đi chơi điện tử như cơm bữa. Trong khi bao nhiêu bạn khát khao được đến trường, chỉ vì điểm thi thấp mà đành rẽ cuộc đời sang ngả khác, chấm dứt ước mơ học hành.

Em còn nhớ trong buổi sinh hoạt lớp, bạn Thành đề nghị chuyển toàn bộ số tiền mua quà mừng ngày 20-11 cho đồng bào miền Trung, có bạn quát rất to: “Mày ngu thế!” Bạn Thành bảo: “Em xem ti vi, thấy người ta không có mì để ăn, không có nhà để ở, trường mình tổ chức 20-11 hoành tráng thế để làm gì?”

Cô lúng túng vài giây rồi từ tốn giải thích: “Việc nào ra việc ấy em ạ, em muốn ủng hộ bao nhiêu cũng được, còn đây là việc chung của trường, mình không bỏ được”. Cô đã tìm ra “chìa khóa” giải quyết vấn đề, vừa thỏa mãn ý kiến của học trò, vừa không làm hao hụt phần “quà 20-11” của các thày cô…

(…) Ở lớp 10A6, bạn Tú gan lì nhất, kiên quyết không theo lớp học thêm, thì trong buổi học cuối kì I, cô giáo chủ nhiệm đã đề nghị gặp riêng và không cần giấu giếm nữa: “Nếu em không theo được phong trào của lớp thì thôi, gia đình nên cho em chuyển sang lớp khác!”. Bạn ấy ngồi khóc.

Chúng em thương bạn lắm và bảo: Thôi, cần gì, đã thế thì chuyển đi! Nhưng rồi biết chuyển đi đâu hả cô? Lớp nào cũng thế thôi, cùng một gầm trời này... rồi trường nào cũng vậy! Bạn Tú đành chấp nhận nộp tiền oan chỉ đến lớp ngồi cho cô điểm danh. Bạn không vào đầu thêm được chữ nào, vì ở nhà đã có anh trai học ở trường chuyên dạy cho bạn rồi!

Có thày cô còn “hướng dẫn” chúng em rằng: “Sau ba năm học dưới mái trường này, các em như bầy chim đã đủ lông đủ cánh sắp bay xa, chúng ta phải thể hiện niềm biết ơn với các thày cô, biết ơn các bác bảo vệ, lao công, người phụ trách y tế học đường, thày dạy quân sự, cô dạy hướng nghiệp, các thày cô trong Ban Giám hiệu...”. Thế là số tiền “biết ơn” đó tăng lên biết bao nhiêu lần để mua thêm mấy chục suất quà!

Chưa kể, lớp nào cũng phải có thêm một thứ gì đó “to to” nữa để “kỉ niệm” nhà trường. Các thày cô đi đâu cũng khoe: “Học sinh trường mình chu đáo, hiếu nghĩa, có trước có sau!” Các cô chủ nhiệm thì mát mặt! Chỉ các bạn con nhà nghèo là phải cắn răng mà chịu đựng thôi cô ạ.

Đã có lúc, em đau xót nghĩ đến đề văn mà cô đã ra cho lớp, tập quán xấu            ban đầu là khách qua đường, sau nó ở chung nhà và trở thành chủ nhà khó            tính… Cô có thấy là những bài học đó vô tình đã được “ứng dụng” vào cô            rồi không?

Cô của em thì không phải là người tham, em biết rõ như vậy. Nhưng dần dà em nhận thấy, những phẩm chất tốt đẹp mà em đã từng cảm nhận ở cô cũng ngày một hao mòn. Em nhớ hồi đầu, phát hiện thấy phong bì của phụ huynh khéo léo gài trong bó hoa, cô đỏ mặt và tìm cách trả lại. Sau rồi tình trạng không thay đổi, không thấy cô trả lại lần nào nữa.

Đã có lúc, em đau xót nghĩ đến đề văn mà cô đã ra cho lớp, tập quán xấu ban đầu là khách qua đường, sau nó ở chung nhà và trở thành chủ nhà khó tính… Cô có thấy là những bài học đó vô tình đã được “ứng dụng” vào cô rồi không?

(…) Em chưa một lần dám nói “hỗn” với cô, vì em không muốn làm cô buồn. Nhưng nếu không vượt qua mặc cảm để viết bức thư này, thì em lại vô cùng day dứt. Từ nơi xa xôi, em nhớ cô, nhớ nhà buồn đến khóc. Em thấy mình có lỗi thật nhiều. Nhưng, dù cô có mắng mỏ, hay không coi là “học trò cũ” đi nữa, em vẫn mãi mong muốn được là đứa con bé bỏng của cô, là công dân có trách nhiệm của nước Việt. Cô sẽ không bao giờ phải ân hận vì đã sinh ra em lần thứ hai.

Và em mong, một ngày nào đó về thăm trường, em sẽ được cô trìu mến nắm tay và bảo với em rằng: “Cô hiểu em. Cô chia sẻ với em. Cô sẽ cố gắng để những điều làm em phải dằn vặt sẽ không còn tồn tại trên đời này nữa!”.

Mãi là trò nhỏ của thày cô.

Thứ Năm, 5 tháng 5, 2011

110506- Tiết lộ "động trời" của một cò đất

Đất dự án và biệt thự tại Hà Nội đang hình thành một cơn bão ngầm, tác động không nhỏ đến thị trường và vấn đề quản lý xã hội.

Trong số các "cò" đất tại Hà Nội, cò đất dự án và biệt thự (biệt thự cũ có giá trị lịch sử, văn hóa, kiến trúc) làm ăn khá tốt, bởi 2 thị trường này đang trong lúc tranh tối tranh sáng. Câu chuyện từ những cò đất này đã phản ánh hậu trường của các dự án tưởng chừng đang bất động. Nó cũng lý giải một phần vì sao giá đất tại Việt Nam, đặc biệt ở Hà Nội, quá cao, khoảng cách giàu nghèo ngày càng rộng ra và các di sản kiến trúc đang có nguy cơ bị mai một.

Từ buôn đất dự án

Chuyển nhượng dự án bất động sản là hoạt động hợp pháp, nhưng đáng lo ngại là sự tồn tại của tình trạng buôn đất dự án ngầm, đẩy giá đất Hà Nội lên rất cao nhằm làm đầy túi tiền của một số nhóm lợi ích.

Tôi được người quen giới thiệu với những dân buôn dự án (còn gọi là cò bên bán). Biết tôi là "cò tìm mua" (phóng viên đóng vai) có nhu cầu giới thiệu người mua đất xây chung cư, nhóm người này hứa hẹn, tôi sẽ được 0,5% hoa hồng nếu giao dịch thành công. Mảnh đất mà họ chào có diện tích gần 4.000 m2, người bán ra giá 170 tỉ đồng (giá chưa thương lượng).

Đọc hồ sơ, tôi nhận ra đây vốn là đất công. Nguyên gốc là một cơ quan nhà nước được giao đất (trong 50 năm) để xây trụ sở 12 tầng, nhưng sau đó, họ chuyển nhượng cho một chủ đầu tư dự án, rồi chủ đầu tư này lại bán cho công ty khác. Công ty hiện sở hữu khu đất này từng có một bản kế hoạch chi tiết về việc chuyển đổi mục đích sử dụng sang xây chung cư, trung tâm thương mại, văn phòng cho thuê, với chiều cao dự kiến trên 30 tầng, chưa kể tầng hầm. Tuy nhiên, tất cả chỉ nằm trên giấy, bởi mục đích cuối cùng của họ vẫn là chuyển nhượng bất động sản kiếm lời.
Là cò đất, tôi cân nhắc 2 việc. Thứ nhất, giá có giảm được không, bởi nếu giá quá cao, khách hàng bên mua của tôi sẽ chê đắt. Thứ 2, có "gửi giá" (chỉ việc những người có quyền bán đã kê giá lên để kiếm lời) được không. Điều này còn tùy vào quan hệ và khả năng thuyết phục bên bán, vì lỡ khách hàng bên mua biết thì coi như chuyện sẽ đổ bể.

Nhiệm vụ của tôi lúc này là phải hạ giá xuống. Mức hoa hồng 0,5% mà nhóm buôn dự án hứa hẹn là khá cao, bởi theo luật của giới buôn bất động sản, những dự án lớn như thế thông thường có phí lót tay chỉ khoảng 0,3%.

Ví dụ, mảnh đất có giá 170 tỉ đồng, nếu giỏi, tôi có thể thuyết phục bên bán hạ giá 165 tỉ đồng, nhưng lại báo giá với bên mua là 175 tỉ đồng. Vấn đề ở chỗ các mắt xích phải phối hợp với nhau nhịp nhàng và ăn khớp. Như vậy, tôi sẽ nói với bên mua là đã thuyết phục được bên bán "ra lộc" (tiếng lóng của dân buôn dự án, tức giảm giá bán) 5 tỉ đồng, chỉ còn 170 tỉ đồng. Bên mua, nếu đồng ý, sẽ trả bên bán 170 tỉ đồng.

Sau khi xong việc, bên bán sẽ chi lại cho tôi và những người trung gian khác trong cùng đường dây là 5 tỉ đồng. Bên bán không lo bị thiệt, vì giá 165 tỉ đồng họ thu về thực ra là đã có gửi giá. Sau này, một nguồn tin tiết lộ với tôi, giá thực chỉ 150 tỉ đồng. Nghĩa là giữa giá gốc với giá đến tay người mua đã chênh lệch đến 20 tỉ đồng.

Rõ ràng, những tay buôn dự án tuy chỉ là cò đất, nhưng lại có thể định đoạt sự thành bại của một dự án lên tới hàng trăm tỉ đồng. Điều đáng nói là những cò này vẫn tiếp tục kiếm lời từ dự án đó vì nó sẽ lại được rao bán, ngay sau khi được mua.

Đa số đất dự án là đất công, khá nhiều và được sang tay bởi bộ máy chuyển nhượng dự án như đã nói ở trên. Thứ hàng hóa đặc biệt này đang trở thành tài sản siêu lợi nhuận, làm giàu cho các nhóm lợi ích. Họ sang tay nhau nhanh như mua bán một chiếc xe máy, vì đã có hẳn một thị trường chuyển nhượng phi chính thức được hình thành và hoạt động rất bài bản.

Lần khác, trong vai cò bên bán, với nguồn hàng là 4 dự án, tất cả đều là đất sạch, giấy tờ đầy đủ, tôi đi tìm khách mua. Qua một cò khác, tôi được giới thiệu với nữ giám đốc một doanh nghiệp lớn ở Quảng Ninh, làm trong ngành khoáng sản và vận tải. Vị giám đốc này muốn đầu tư xây dựng một khu căn hộ cho người nước ngoài thuê.

Miếng đất phù hợp với yêu cầu của bà: hơn 2.000 m2, ở khu Mỹ Đình, phía Tây Hà Nội, một trong những khu vực phát triển nhanh nhất Thủ đô. Giá người bán đưa ra là 120 tỉ đồng và bà đồng ý với mức giá này.

Nhưng đến đây lại nảy sinh 2 vấn đề. Thứ nhất, mảnh đất được cấp giấy phép xây dựng khu căn hộ sở hữu vĩnh viễn và văn phòng cho thuê 23 tầng, trong khi mục đích của bà là xây căn hộ cho thuê. Như vậy, sẽ phải điều chỉnh lại giấy phép. Nghĩa là sẽ mất thêm thời gian và chi phí làm thủ tục.

Thứ 2, bên bán yêu cầu trong 120 tỉ đồng này, chỉ 70 tỉ đồng được hạch toán vào sổ sách, 50 tỉ đồng còn lại không có hóa đơn. Phần ngoài hóa đơn này sẽ được dùng để bôi trơn các mối quan hệ cần thiết.

Chủ sở hữu khu đất bảo tôi nói với vị nữ giám đốc trên là có bên thứ 3 lo chuyện hợp thức hóa khoản tiền ngoài sổ sách kia. Cụ thể là sẽ có một công ty tư vấn (được dựng lên) làm hợp đồng tư vấn dự án, ghi giá trị trên hợp đồng là 50 tỉ đồng. Họ cũng nhận làm thủ tục chuyển mục đích sử dụng, nếu bên mua yêu cầu.

Không phải dự án chuyển nhượng bất động sản nào cũng thành công. Dự án này cũng vậy. Bà giám đốc đã biến mất sau một thời gian đàm phán. Có thể là do công ty bà gặp khó khăn về vốn hoặc một lý do nào khác.

Tuy nhiên, không vì thế mà dự án trên bị đình trệ. Chỉ ít lâu sau, có người giới thiệu với tôi một khách hàng tiềm năng khác từ TP.HCM. Người này cho biết, dân buôn địa ốc từ Thành phố đang đổ ra Thủ đô tìm mua dự án, vì lợi nhuận ở thị trường Hà Nội quá lớn, mặc dù giá đất cao hơn nhiều so với ở TP. HCM. "Mua được dự án thì coi như có lãi ngay rồi", vị này cho biết.

Một nguồn tin trong giới bất động sản ở Hà Nội nhận định, mặc dù thị trường đất dự án Hà Nội có vẻ như đang chững lại, nhưng đến quý II, III năm nay, nhiều chủ đất sẽ bung hàng. Lý do là họ không chịu nổi áp lực lãi suất ngân hàng hoặc sắp đến hạn trả nợ vay mà vẫn không bán được đất.

Thời gian qua, có một số đại gia chỉ mua vào (đất dự án) mà không bán ra. Đây là những người trường vốn, không cần vay ngân hàng, lại có nguồn hỗ trợ tài chính từ nước ngoài. Họ cũng sẽ chọn lúc cầu tăng cao, cung ít hơn (chủ yếu do một số chủ đất găm giữ hàng) để đẩy hàng đi nhằm kiếm lời.

"Giao dịch sẽ sôi động trở lại, chủ yếu ở mảng đất dự án, vì miếng bánh này còn rất hấp dẫn. Và giá sẽ bị giới đầu cơ đẩy lên", nguồn tin này nói.

Theo Giáo sư Kenichi Ohno, Đồng Giám đốc Diễn đàn Phát triển Việt Nam (VDF), nguyên nhân chính gây nên bất bình đẳng xã hội ở Việt Nam là bất bình đẳng về tài sản, liên quan đến thị trường địa ốc ở các đô thị lớn. Theo ông, nhờ tiếp cận nguồn tin qua những mối quan hệ ngầm, các nhóm lợi ích có thể kiếm lời nhanh chóng từ việc buôn bán đất đai.

"Thật kinh ngạc khi thấy giá bất động sản tại Hà Nội tương đương với giá tại Tokyo, trong khi thu nhập bình quân đầu người của Việt Nam chỉ bằng 2,8% của Nhật. Đầu cơ tài sản, trong đó có tài sản đất đai, là động lực chính tạo ra sức mua ở Việt Nam chứ không phải lợi nhuận của doanh nghiệp hay thu nhập của người lao động", ông Kenichi nhận xét.

... Đến buôn biệt thự cũ

Không chỉ buôn đất dự án, trong những năm gần đây, cũng tại Hà Nội, đã xuất hiện một số nhóm người chuyên mua biệt thự cũ, chủ yếu là các biệt thự xung quanh khu vực trung tâm thành phố. Đây là những biệt thự được xây dựng từ thời Pháp với kiến trúc thuộc địa, được xếp vào biệt thự loại 2 theo quy định của Ủy ban Nhân dân Thành phố Hà Nội (tức là biệt thự cũ, được phép cơi nới, phá dỡ).

Được giới thạo tin cho biết, chủ nhân căn biệt thự tại địa chỉ X, trên phố T, quận Hoàn Kiếm có ý định bán, tôi đã đến gặp để tìm hiểu. Không như giao dịch nhà đất bình thường, việc mua bán biệt thự cũ diễn ra khá âm thầm. Không có thông tin chính thức về căn biệt thự này được công bố hay rao bán từ các trung tâm môi giới hoặc trên mạng. Việc tìm khách mua được chủ nhà giao cho một số cò biệt thự đáng tin cậy, bởi ông là người có vai vế, rất ngại lộ diện.

Biệt thự X là 1 trong 2 căn biệt thự vị này đang sở hữu. Căn này có diện tích gần 800 m2, trong khi căn kia lớn hơn, khoảng 1.000 m2. Cả 2 cùng nằm trên con phố T. Sau khi tiếp xúc với một cò biệt thự được giao bán 1 trong 2 căn trên, tôi đã biết được một số thông tin khá thú vị.

Theo lời anh ta, hiện nay, chủ nhân căn biệt thự cần tiền mua một lô đất lớn ở phía Tây Hà Nội nên phải bán 1 trong 2 căn. Sau khi dẫn tôi đến tận nơi xem vị trí các biệt thự, anh ta bắt đầu nói giá. Hai căn có giá gần 400 triệu đồng/m2. Nghĩa là giá bán biệt thự lên tới vài trăm tỉ đồng.

Một cò biệt thự khác tên Hoa cho biết, có 2 nhóm đại gia bất động sản đang nhờ cô tìm mối quen để mua lại các căn biệt thự cũ. Nhóm thứ nhất là người Việt Nam, thích sở hữu loại biệt thự có diện tích khoảng 800-1.000 m2. Nhóm thứ 2 là những nhà đầu tư nước ngoài, mua để xây dựng căn hộ cho thuê. Cả 2 nhóm này đều yêu cầu Hoa tìm những biệt thự thuộc khu vực trung tâm, không quá gần hồ Hoàn Kiếm nhưng cũng không quá xa.

Lý do là quận Hoàn Kiếm là khu vực rất khó xây công trình cao tầng, thủ tục xin cấp phép xây dựng không dễ dàng. Theo quy định, chiều cao tối đa của các công trình mới ở quận Hoàn Kiếm không được vượt quá 9 tầng. Trên thực tế, vị trí công trình càng gần trung tâm (tức khu vực quanh hồ Hoàn Kiếm), chiều cao càng bị giới hạn. Vì thế, đã có nhiều biệt thự cũ được phá đi để xây văn phòng cho thuê với chiều cao trên 9 tầng, nhưng sau đó đều bị buộc phải ngừng thi công (cho dù chủ nhân mới của chúng đều là những người có "khả năng" xin giấy phép).

Hãy thử làm một phép tính, với số vốn bỏ ra khoảng 300 tỉ đồng, nếu xây thấp tầng theo quy định, nhà đầu tư sẽ không có lời. Giá cho thuê văn phòng hay căn hộ hạng A tại Hà Nội không thể vượt quá 60 USD/m2. Trong khi đó, nếu lấy diện tích sàn cho thuê nhân với giá cho thuê (chiều cao 9 tầng, mật độ xây dựng khoảng 40% và diện tích đất 800-1.000 m2), có thể thấy, giá cho thuê vẫn còn quá thấp so với số vốn bỏ ra. Đó là chưa kể đến chi phí xây dựng, tiền lo thủ tục, giấy phép, phí quản lý tòa nhà. Hoa cho biết, công trình phải cao từ 15 tầng trở lên thì nhà đầu tư mới có lời. Dĩ nhiên, xây càng cao càng tốt.

Một căn biệt thự khác, nằm ngay mặt tiền con phố gần hồ Thiền Quang, cũng được chủ nhân bán lại cho một nhóm nhà đầu tư cá nhân. Hoa cho tôi biết những người này nắm trong tay hàng ngàn tỉ đồng. Vào giữa năm 2010, họ từng hùn vốn mua một biệt thự gần 800 m2 với giá 400 triệu đồng/m2 (tổng số tiền bỏ ra là 320 tỉ đồng). Tuy nhiên, cho đến nay, căn biệt thự này chỉ mới được rào lại xung quanh bởi hàng tôn rất lớn.

Nhóm này đang muốn bán lại căn biệt thự để lấy vốn đầu tư vào nơi khác nhưng chưa tìm được người mua. Ban đầu khi mua căn biệt thự này, họ có ý định xây nhà cao tầng. Tuy nhiên, họ không gặp may bởi người có thể lo được giấy phép xây cao tầng bị chuyển công tác. Hơn nữa, cuối năm 2010 và đầu năm 2011 diễn ra nhiều sự kiện quan trọng của Thành phố nên hầu hết các hồ sơ xin phép xây nhà cao tầng ở trung tâm đều nằm trên bàn giấy.

Theo thống kê chưa đầy đủ, chỉ riêng tại quận Hoàn Kiếm, có không dưới 10 căn biệt thự cũ từ thời Pháp đã được phá dỡ nhưng đất còn bỏ hoang. Những biệt thự có tuổi đời từ vài chục cho đến cả trăm năm, mang dấu ấn lịch sử, kiến trúc, văn hóa của nhiều giai đoạn lịch sử thăng trầm của Hà Nội giờ chỉ là những bãi đất trống.

Kiến trúc sư Hoàng Đạo Kính từng nói, nếu không có sự kiên quyết và một tình yêu sâu nặng với di sản kiến trúc cũ thì chỉ vài năm nữa, tất cả những biệt thự thời Pháp sẽ biến mất. Thay vào đó là những tòa nhà cao tầng hiện đại. Điều đó cũng có nghĩa, những dấu ấn lịch sử làm nên những con phố Tây đẹp đẽ của Hà Nội có thể bị xóa sổ.

Theo: Bản Tin Nhà Đất

nguồn: http://www.bigbiglands.com/tin-nha-dat/tiet-lo-dong-troi-cua-mot-co-dat/id=13984/mode=view

110506- Kỹ nghệ lừa đảo trên thị trường bất động sản

Thị trường bất động sản những năm qua phát triển hơn, sôi động hơn nhưng cũng đầy rẫy những phức tạp với sự xuất hiện của hàng loạt các mánh lới, thủ đoạn lừa đảo tinh vi mà người mua nếu không cẩn thận sẽ dễ dàng bị sập bẫy. Nhiều người tiêu dùng đã phải điêu đứng khi trở thành nạn nhân của những cú lừa hàng triệu USD...

Dưới đây là một số thủ đoạn lừa đảo trên thị trường bất động sản đã bị Cơ quan Công an phát hiện qua một số vụ án trong thời gian gần đây.

Làm vườn giả để bán đất

Ba mẹ con chị Như đã sống trong một căn hộ chung cư ở tầng 3 khu tập thể Nam Thành Công dễ đến gần chục năm. Khi hai đứa con còn nhỏ, 3 mẹ con sống ổn với một căn hộ diện tích 35m2. Nhưng các cháu mỗi ngày một lớn, cần không gian riêng để học tập thì căn hộ chung cư ấy trở nên quá chật hẹp. Muốn chuyển đổi một căn nhà khác, rộng hơn nhưng do đồng tiền trong túi có hạn, chị Như quyết định dời về ở vùng ven.

Hơn 2 tháng ròng lượn lờ ở các văn phòng nhà đất tự phát ở các khu vực Từ Liêm, Mỹ Đình, cuối cùng, chị cũng tìm được một ngôi nhà vừa túi tiền ở một xã cách khu đô thị mới Mỹ Đình khoảng 6km. Đó là một căn nhà cấp 4 rộng 40m2 cộng với mảnh vườn 20m2 nữa, giá cả lại khá mềm so với giá thị trường. Chị tính ba mẹ con ở tạm, vài ba năm nữa xây chồng thêm 2 tầng là rộng rãi, khang trang. Chỉ ngặt nỗi căn nhà hiện chưa có sổ đỏ.

Anh chàng cò đất, áo sơ mi trắng toát, thắt cà vạt đỏ chót nhưng chân đi dép tổ o­ng, quả quyết: "Cháu ở làng này từ bé, cháu đảm bảo chỗ này là đất nghiêm chỉnh, cô đừng lo". Rồi anh ta đưa chị Như đến gặp chủ đất. Đó là một bà cụ mặt mũi lành hiền, chất phác. Bà đưa chị ra xem nhà, xem vườn, tỏ vẻ thật thà, kể lể, cái nhà này được xây trên đất vườn của gia đình định cho thằng cháu nhưng nó chê nhỏ không lấy mà đòi tiền đi mua chỗ khác rộng hơn nên bà đành phải bán. Tiếc rẻ mấy cây bưởi nên bà chừa lại khoảnh vườn 20m2.

Chị Như ngắm khoảnh vườn trước nhà với mấy cây bưởi, cây cam xanh tốt và mường tượng ra khung cảnh sống bình yên với thiên nhiên thơ mộng của mấy mẹ con. Ít ngày sau, chị quyết định bán căn hộ tập thể rồi vay của gia đình, bạn bè thêm ít nữa cho đủ số tiền mua căn nhà có vườn cây nọ. Mọi giao dịch mua bán diễn ra thuận lợi. Hôm chị chuyển nhà, anh chàng cò đất còn xăng xái giúp làm cửu vạn khuân vác đồ đạc cho 3 mẹ con chị suốt từ sáng đến chiều, mồ hôi nhễ nhại mà không chịu lấy một đồng tiền công.

Chồng tiền xong, 3 mẹ con chị về ở, ngày ngày vui thú với mảnh vườn nhỏ, chăm sóc cây cối. Nhưng ngặt nỗi, mấy cây bưởi, cây cam cứ mỗi ngày một héo hon. Hỏi, bà cụ bảo chắc mấy mẹ con cô không có tay trồng. Được độ hai chục hôm thì cây trong vườn chết sạch, chị phải thuê người đến dọn vứt đi.

Mấy bữa sau nữa, sáng sớm chị chuẩn bị đi làm thì có 2 người đàn ông trung niên đến xin gặp. Họ tự giới thiệu là người của địa chính xã đến đo đạc để làm sổ đỏ. Bà cụ không hiểu sao lại biết, xăng xái chạy sang, kéo chị vào buồng trong bảo, cô phong bì cho họ chút đỉnh để họ làm cho nhanh, khỏi vặn vẹo. Biết mình yếu thế vì mua bán nhà chỉ với giấy viết tay, chưa có bất cứ giấy tờ gì chứng minh mình là chủ của ngôi nhà này nên chị Như cũng đành lòng bỏ hai tờ 500 nghìn mới cứng vào phong bì, dúi vào tay hai ông "cán bộ địa chính".

Sau đận ấy, chị đợi chờ mãi dễ đến cả năm mà vẫn không thấy ai động tĩnh gì đến chuyện cấp sổ đỏ. Bắt đầu cảm thấy sốt ruột, chị chạy sang gặp bà cụ để hỏi nhưng cụ bảo cứ từ từ. Nhờ cụ ra xã hỏi dăm lần bảy lượt, cụ nhất định không chịu đi. Đánh liều, chị Như xin nghỉ một ngày làm ra xã hỏi cho ra nhẽ.

Không ngờ, đó lại là ngày bất hạnh nhất trong cuộc đời chị. Sau này, chị kể lại rằng, còn bất hạnh hơn cả cái ngày mà chồng chị bỏ 3 mẹ con chị ra đi. Ra xã, người ta mới cung cấp cho chị thông tin sét đánh ngang tai: Mảnh đất đó là đất "nhảy dù" nên không thể làm sổ đỏ được. Xã chưa bao giờ cử bất kỳ một cán bộ địa chính nào xuống làm việc với gia đình chị.

Sau này, tiếp tục tìm hiểu chị mới tá hỏa khi được biết, thì ra đó chỉ là một màn kịch mà đạo diễn là anh chàng cò đất nọ. Cái vườn trước nhà cũng là do "đạo diễn" dựng nên, bứng cây ở chỗ khác về trồng nên chỉ sau độ một tháng là héo rũ. Bà cụ chủ đất và hai anh "cán bộ địa chính" rởm cũng là người của "đạo diễn" cả. Tham rẻ và không chịu tìm hiểu nguồn gốc mảnh đất trước khi giao tiền, chị đã sập bẫy lừa đảo một cách đau xót.

Bán chung cư… giấy

Nạn nhân của Phạm Duy Luật, Giám đốc Công ty Hải Phú Sơn, kẻ đã bị Tòa án Nhân dân Tp Hà Nội tuyên án tù chung thân về tội lừa đảo không phải chỉ có một người mà là rất nhiều người. Tất cả họ đã rút hầu bao nộp cho Luật nhiều tỉ đồng để mua những căn hộ chung cư vĩnh viễn chỉ ở trên giấy.

Số là biết ở Thạch Bàn, Gia Lâm có một khu đất rộng 8.000m2. Tuy khu đất này đã có chủ nhưng chủ đất khai thác không có hiệu quả nên Phạm Duy Luật đã lấy danh nghĩa Công ty Hải Phú Sơn làm thủ tục trình các cấp có thẩm quyền xin được đầu tư xây dựng nhà ở, văn phòng, biệt thự cho thuê và khu vui chơi giải trí. Đề nghị của Luật được chấp nhận với điều kiện Công ty Hải Phú Sơn phải lập dự án sử dụng theo quy hoạch, được cơ quan nhà nước có thẩm quyền phê duyệt đúng các quy định của Nhà nước về quản lý đầu tư và xây dựng, quy định quản lý đất đai.

Thế nhưng, Luật không lập dự án mà lập tức thuê Hùng về làm cùng với Luật thành một cặp bài trùng lừa đảo. Tiếng là phong cho Hùng chức Trưởng phòng Kinh doanh BĐS của Công ty Hải Phú Sơn nhưng thực chất là Hùng chỉ thay mặt Luật để thu tiền của khách hàng. Hùng thuê người vẽ bản đồ quy hoạch khu đất Thạch Bàn thành các lô nhà ở, trông ngon lành như thật và lấy đó làm căn cứ để thu tiền của những người mua nhà dưới hình thức "Hợp đồng góp vốn đầu tư". Cứ tin rằng, các lô nhà… trên giấy ấy là thật mà không hay biết rằng thực chất ở đây không hề có bất kỳ một dự án nhà ở nào của Hải Phú Sơn, 22 người có nhu cầu mua nhà cứ thế lũ lượt kéo nhau ký hợp đồng rồi rút hầu bao đưa cho Hùng và Luật nhiều tỉ đồng.

Cũng áp dụng mánh lừa bán nhà trên giấy nhưng Trần Thu Huyền, Giám đốc Công ty Cổ phần Sơn Châu Á, đối tượng vừa bị Phòng Cảnh sát điều tra tội phạm về trật tự quản lý kinh tế Công an Tp Hà Nội bắt cách đây ít lâu lại tinh vi hơn nhiều. Huyền chọn các dự án nhà ở có thật, đang triển khai xây dựng ở các khu đất vàng để làm mồi câu. Nếu như những người có nhu cầu mua nhà ở chỉ được Luật và Hùng cho xem trên… bản đồ thì Huyền, để tạo lòng tin tuyệt đối cho khách hàng, đã dẫn họ đến xem các dự án nhà ở đang xây dựng, thậm chí có dự án đã vào giai đoạn hoàn thiện như dự án 136 Hồ Tùng Mậu, B4 Kim Liên, dự án nhà ở Thành Công II… Huyền đưa ra cho khách hàng các văn bản, giấy tờ để chứng minh rằng Công ty của Huyền đã góp vốn đầu tư vào các dự án này.

Mãi sau này những người bị hại mới biết đó hoàn toàn là giấy tờ giả chứ lúc đó với mớ giấy tờ toàn dấu đỏ chót này, Huyền đã dẫn dụ người mua tin rằng công ty của Huyền đã góp vốn đầu tư vào các dự án đó. Vì vậy mà Huyền đã lừa bán các căn hộ ở đây một cách dễ dàng cho người mua.

Khi Huyền bị bắt, nhiều bị hại tá hỏa tam tinh đem mớ giấy tờ dấu đỏ đó đến các dự án để kiểm tra thì mới biết các căn hộ mà họ mua thông qua Huyền thực chất đã có chủ. Các dự án này không có bất cứ mối quan hệ làm ăn kinh doanh gì với cá nhân Huyền cũng như Công ty Cổ phần Sơn Châu Á.

Theo: Dothi.net, ANTD

nguồn: http://www.bigbiglands.com/tin-nha-dat/ky-nghe-lua-dao-tren-thi-truong-bat-dong-san/id=13965/mode=view