Đó là 1 group trên facebook có đam mê phượt leo Fansipan và lang thang trên những nẻo đường đất nước. Các thành viên thường thảo luận, trao đổi về các kế hoạch, ý tưởng và thú vị nhất là bình luận chọc ghẹo hình ảnh thu hoạch được sau mỗi chuyến đi. Mục tiêu lần này là Cực Đông với kế hoạch được lên từ 2 tháng trước, sau chuyến đi cực Nam (mũi Cà Mau) thật dễ thương và thú vị.
Cực Đông trên đất liền của Việt Nam nằm ở Mũi Đôi trên bán đảo Hòn Gốm, vịnh Vân Phong, xã Vạn Thạnh, Vạn Ninh, Khánh Hòa. Đây là hành trình gian khổ nhất so với 3 cực Nam- Tây- Bắc. Gian khổ vì để đến đó, ta phải di chuyển hơn 6 giờ đồng hồ dưới thời tiết miền Trung- nắng như rang – gió như phan vô cùng khắc nghiệt, vượt qua những đồi cát lớn, trèo đèo, lội suối,...thật đúng nghĩa.
Đã chuẩn bị tinh thần phải chiến đấu với cái nắng- cái nóng và cái gió khắc nghiệt của cực Đông nhưng người tính không bằng trời tính, Bão lớn xuất hiện bất ngờ tiến vào đất liền đúng những ngày của lịch trình.
Cuộc biểu quyết online diễn ra đầy kịch tính và hồi họp suốt buổi sáng ngày lên đường theo 3 hướng: đi như kế hoạch- chuyển hướng khác tránh bão hay hủy chuyến đi. Không khí chém gió vui tưng bừng và vui nhộn, các thành viên chọc ghẹo nhau um trời. Tôi tham gia thảo luận với quan điểm: “chui vào tâm bão cho nó máu “ và kiên trì với nó cho đến khi bước lên xe. Đoàn khởi hành 11g đêm thứ 6 theo kế hoạch đã định.
2- Khởi hành:
Thành viên nhí nhất đoàn là chàng nhóc 5 tuổi rưỡi- hè năm nay vào lớp 1. Trước khi đi, nhiều người lo ngại và khuyên nên cho nhóc ở nhà vì thời tiết nguy hiểm quá. Nhưng tôi vẫn quyết định cho nhóc tham gia- tuy có chút hồi hộp và lo lắng,...
Hành trang của 2 cha con gồm 2 túi ngủ, 2 áo mưa, áo lạnh, đèn pin và phần chiếm thể tích ba lô nhiều nhất và lỉnh kỉnh nhất là sữa và đồ ăn dọc đường cho chàng nhóc. Quần áo được chia sẵn trong 2 ba lô. Cái nhỏ tôi mượn của thằng bạn mang theo ra Cực Đông.
Điều mà các bậc phụ huynh lo lắng nhất khi du lịch là chuyện ăn uống của trẻ em. Nhưng thực tế, thời gian ngồi trên xe rất là lý tưởng cho việc ăn uống của trẻ…vừa chọc ghẹo, vừa cho chàng nhóc ăn , uống liên tục, bổ xung vào khẩu phần ăn bị hụt nên việc lo lắng chỉ còn tập trung vào sức khỏe đi đường và chống chọi trong mưa bão thế nào.
Theo kế hoạch, đoàn sẽ đi bộ vào và đi ghe về cho phong phú lộ trình. Nhưng do tình hình gió bão nên sau một hồi bàn bạc với hướng dẫn, chủ thớt (trưởng đoàn) quyết định không đi ghe về mà đi bộ cho an toàn. Sau khi nai nịt kỹ lưỡng với những vật dụng chung được chia đều cho các mem, chúng tôi khởi hành lúc 12g dưới trời mưa lất phất và gió nhẹ…
Đoạn đường theo dự tính mất 6h đi bộ và dừng chân dưới thời tiết bình thường. cách này gặp trở ngại chính là cát- lội trên cát quãng đường dài dưới ánh nắng chói chang là 1 vấn đề lớn…nhưng do ảnh hưởng mưa nên trở ngại đó xem như không đáng kể. chỉ còn đối phó với gió mạnh và mưa to suốt chuyến đi.
Dù mưa lất phất nhưng do gió không mạnh lắm nên ¼ đoạn đường đầu tiên nhẹ nhàng. Mọi người cứ nhốn nháo lên hỏi hướng dẫn xem đã đi được bao xa rồi và đồng thanh òa lên với nhiều âm thanh hỗn độn – thất vọng, thở dài và pha chút lo lắng khi biết quãng đường còn rất xa.
Đoạn hai cũng tương tự, đi chủ yếu trên đồi cát. Thỉnh thoảng, mưa tạnh chút nhưng chỉ trong thời gian ngắn. Các thành viên chia thành nhiều nhóm nhỏ và đi hàng 1 như đang hành quân. Đến những nơi bằng phẳng và thoáng, nhóm đi trước dừng lại chờ phía sau. Trạm dừng tiếp theo là căn chòi nhỏ của gia đình anh 3. Chòi được che kín bằng tole và chiều cao thấp vừa phải để sinh hoạt, chắc để tránh bão. Mọi người vội buông ba lô và tủa ra các hướng. Người thì rửa mặt, làm vệ sinh cá nhân, các mem giữ thức ăn tung hàng nóng ra. Lúc này cơn đói đang hoành hành, nên nhìn thứ gì cũng trở thành đặc sản. Buổi trưa muộn với các món ăn nhanh, dù bánh mì đã bị đè bẹp nhưng bà con vẫn hồn nhiên như cô tiên, ăn ngon lành. Không khí thật nhộn nhịp và vui. Miệng nhai lia chia nhưng trong ánh mắt vẫn có chút lo lắng về quảng đường còn lại và cơn bão sắp tới. Chàng nhóc của tôi hơi thấm mệt và đói ứ hơi, nên không còn ỏng ẹo như mọi khi, đưa gì là ăn ngay món đó. Tôi tranh thủ mang đủ thứ thức ăn chung quanh, mỗi loại 1 chút nhá hàng cho chàng. Thật may, thứ nào chàng cũng cắn ngay lập tức J. Đồng hồ lúc này chỉ 14h.
Suốt chặng đi, chàng nhóc cũng có cố gắng, nhưng khi đuối quá, chàng ca bài ca con cá- “ba ơi, con chiụ hết nỗi rồi”, “ ba ơi, con đuối quá ba ơi”, “cõng con đi ba ơi”... Dù than vãn như thế nhưng khi được các cô, chú trong đoàn chọc ghẹo, khích, chàng nhóc vẫn hớn hở hô hào hùa theo rất nhiệt tình và quên đi cặp chân đang rã rời.
Chặng thứ 3 bắt đầu khó hơn với những đồi dốc. Có những nơi phải hụp xuống thấp mới chui qua lọt để tránh bụi gai, có vài đoạn phải lội suối, leo trên những tảng đá to... Dù mọi người đã thấm mệt, cộng thêm cái lạnh của mưa, cái nặng của hành lý
3- Đón bão
Càng về chiều, hành trình càng khó hơn. Mưa nặng hạt hơn và gió mạnh giật liên tục và cũng theo đó, bước chân của mọi người cũng nhanh hơn. Trời tối dần. Tôi lo nhất là chàng nhóc, lúc này đã thấm mệt sau 6 tiếng đi bộ, hơn nữa, địa hình khúc này dốc và khó đi hơn nhiều. đến 6g, còn cách điểm tập kết 200m. Lúc này chỉ còn nhìn thấy lối đi mờ mờ, tôi nói với anh dẫn đường: “ anh cứ dẫn đoàn đến điểm tập trung trước để chuẩn bị dựng lều trại và nấu nướng- em và thằng nhỏ đi từ từ, nếu mọi người đến nơi an toàn thì anh quay lại đón tụi em cũng được”. Anh Ba chắc cũng ngán ngẫm thầm trong bụng trả lời:” thôi, mình ráng đến đoạn trống rồi chờ ở đó”. Tôi vừa chọc chàng nhóc, vừa khích cho chàng cố gắng đi, bởi nếu chàng muốn cõng lúc đó thì tôi cũng chịu trận vì lúc này đèn pin chưa lấy ra, mà mọi người đang đi vội. Được một đoạn trống, anh Ba tiếp: “ đoạn sắp tới rất khó đi, chắc tôi phải chạy lên trước, bỏ ba lô ở đó rồi quay lại cõng thằng nhóc đi cho nhanh”. Trời đen mù, đường trước mặt toàn đá tảng lớn và rất dốc. Thấy anh 3 lấy đèn pin ra, tôi quyết định ngay vì không muốn ảnh hưởng đến mọi người.
Lúc này đã có vài ánh đèn pin từ phía sau. Tôi nắm tay chàng nhóc bước nhanh về phía trước. Được 5 phút thì anh 3 quay lại cứu bồ- bồng thằng bé phụ tôi. Dù đường xuống bờ biển đá dựng đứng, cheo leo, nhưng cuối cùng cũng đến nơi trong nhiều nỗi âu lo và mệt mỏi.
Mưa bắt đầu nặng hạt, mọi người vừa lo dựng lều, vừa lo ăn uống. Chàng nhóc ngồi thu mình trong 1 hốc đá mệt phờ và ngủ lúc nào không biết trong bộ đồ ướt nhẹp và tấm áo mưa tả tơi bên ngoài...
Tôi phụ dựng lều nhưng cứ nơm nớp, mong lều dựng thật nhanh để thay đồ cho chàng nhóc. Khi lều xong, bung đồ trong balo ra thì hỡi ôi- không có bộ đồ nào khô. Áo mưa phủ không giúp cho ba lô này khô, nên tôi đành phải chọn cái ái thun ít ướt nhất cho chàng mặc và cho chui vào túi ngủ. Hai phút sau là chàng say như chết. Lúc đó là khoảng 9g tối.
Đến 10g30, bão nổi lên, lều như muốn bật tung lên. Trong lều 6 tên đực rựa thay nhau bám vào khung sắt ở 4 góc vì nếu không lều sẽ bay luôn. Với vài tảng đá cao chừng 2m thì không đủ sức che cho 2 chiếc lều to nằm trơ trọi trên bờ biển khi gió bão đang tung thật mạnh.
Vừa ngồi ngủ, vừa giữ khung lều được 30p, gió mạnh hơn, các mép lều bị bung lên hết, tui rờ tóc thằng nhỏ thì ướt như mới tắm xong, quần áo ướt hết, lật đật kéo chàng nằm vô trong và nằm chắn gió cho nó. Đến 12g- tôi nằm ôm thằng nhóc và thiếp đi lúc nào k biết, dù bên ngoài bão đang tác yêu tác quái kinh hoàng. Đến giữa đêm, lim dim mắt tui thấy thằng nhóc đứng thẳng lên, tuột túi ngủ ra và nằm xuống ôm ba ngủ tiếp. Tôi rờ trán, khắp mình chàng xem có nóng không, nhưng thật may mắn, mọi thứ bình thường. Nghe tiếng nói nhỏ của một người, đồng hồ trên điện thoại báo 5g sáng, tui mới biết mình vượt qua đêm bão kinh hoàng rồi J.
cuối cùng thì hai cha con tôi cũng đã đặt chân đến Cực Đông như mong đợi dù thời tiết không thuận lợi lắm. Hơn thế nữa, qua chuyến trãi nghiệm này, tôi mới phát hiện ra sự lì đòn của chàng nhóc,…vừa vui vì may mắn chàng không bị gì sau chuyến đi nhưng cũng thầm lo lắng chuyện định hướng tính cách cho chàng này. Sau chuyến đi, tôi được các mem trong đoàn thương tặng tôi biệt danh: “cha ghẻ thời @”…vì những gì mà tôi làm cho chàng nhóc.
Minh Triết – thứ 6, 13/4/2012
5 nhận xét:
Vui ha. Bé mới 5 tuổi mà giỏi quá.
cám ơn cô :-)
bé có giống ba ko ta?
1 lò mừ :-)
ờ he :-)
Đăng nhận xét